Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

"Tông Lâm, tiểu đội Sói Ác phải không? Lên từng người một hay cùng xông lên, tùy chúng mày”, vừa dứt lời, Dương Hạo hiên ngang đứng sừng sững tại chỗ như chiến thần, thân hình như một đỉnh núi.  

 

"Mày muốn chết hả?", sắc mặt Tông Lâm trở nên vô cùng u ám, Dương Hạo khinh thường hắn, khinh thường thuộc hạ của hắn như vậy, điều này đã khiến hắn chịu không nổi.  

 

"Anh em đâu, giết hắn”, mệnh lệnh vừa dứt, hơn chục người lao về phía Dương Hạo. Linh khí bùng phát, ánh sáng màu bạc nở rộ.  

 

Dương Hạo vẫn nở nụ cười như cũ, tay phải chậm rãi nâng lên, rút kiếm ra.  

 

"Keng!", kiếm vừa rút ra, những tia sắc bén ùn ùn tuôn ra từ mũi kiếm, sau đó kiếm của Dương Hạo lao vào đám người như một luồng sáng lạnh lùng.  

 

Thần Hành Bộ nhanh như điện, mũi kiếm cực kỳ sắc bén, một người một kiếm, xông thẳng vào đám người, nhưng không ai có thể ngăn cản cậu lại.  

 

"Phụt!", một nhát kiếm, một cánh tay. Mỗi nhát kiếm vung ra, Dương Hạo đều lấy đi mất một cánh tay của ai đó. Chỉ trong nháy mắt đã có ba người bị chặt đứt tay.  

 

"A!", tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho những người khác đồng loạt kinh hãi. Nhưng Dương Hạo thật sự quá nhanh, đến cả thời gian rút lui cũng không cho bọn họ.  

 

"Những người ra tay thì để lại một tay”, Dương Hạo lạnh lùng nói, sau đó thân hình lập tức xẹt qua đám người, mỗi một nhát kiếm đều vô cùng sắc bén.  

 

"Phụt!", cánh tay rơi xuống, máu tươi phun trào.  

 

"Không hay rồi! Tên này quá đáng sợ, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Lui! Nhanh rút lui!", giữa những tiếng la thảm thiết và tiếng la hét, một vài thành viên trong tiểu đội Sói Ác cuối cùng cũng hoảng sợ, sau đó nhanh chóng rút lui.  

 

"Tao đã nói rồi, để lại một cánh tay”, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó thanh kiếm xẹt qua mấy người ấy tựa như một tia huyết quanh đỏ rực.  

 

"Tự đi tìm cái chết”, bên tai cậu vang lên một giọng nói khàn đặc, sau đó một luồng năng lượng mãnh xuất hiện sau lưng, hiển nhiên chính là nguyên lực ở trình độ hóa nguyên.  

 

"Tông Lâm?", Dương Hạo khẽ nhíu lông mày, sau đó cậu lập tức nghiêng người, né tránh được đòn tấn công của Tông Lâm, đồng thời từ bỏ cơ hội chặt đứt cánh tay của mấy tên ấy.  

 

Dương Hạo đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn Tống Lâm, người này không đấu trước mắt mình mà lại để thuộc hạ xông lên tìm cái chết, còn mình ở sau lưng âm thầm dở thủ đoạn, quả thật đủ nham hiểm.  

 

Dương Hạo cho rằng thể chất của mình tuy mạnh, nhưng cũng không ngốc đến mức chống đỡ công kích của một cao thủ cảnh giới Ngân Linh hóa nguyên bốn cấp. Vì vậy cậu chỉ có thể từ bỏ đòn tấn công của mình.  

 

"Chúng mày cũng may mắn đấy”, nhìn liếc ba thành viên của tiểu đội Sói Ác may mắn trốn thoát, Dương Hạo nhếch miệng cười nói: "Bây giờ, có đội trưởng của chúng mày chịu tội thay rồi.Ba người chúng mày hoặc hắn phải để lại ba thứ”.  

 

"Thằng khốn ngạo mạn, chết đi cho tao!", Tông Lâm phẫn nộ, sau đó hạ một chưởng về phía Dương Hạo.  



Từ đầu đến cuối, Dương Hạo đều không nhìn hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Sát khí bộc phát, chiêu thức vô cùng hung ác. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK