“Còn không phải vì tên ngốc Du Huyền, nói rằng muốn tìm một món quà cho ngươi, kết quả đưa ta tới đây, món quà thì chẳng lấy được, còn bị con dã thú này nuốt mất. Nhưng mà nói ra, thanh kiếm tàn đó quả thực rất đáng sợ. Ta cảm thấy, nó còn mạnh hơn ta nhiều”, Tiểu Hải nói.
“Tàn kiếm?”, Dương Hạo kinh ngạc, lập tức nhớ lại Du Huyền từng nói chuyện này. Khi đó hắn dùng chuyện này để được gia nhập Thiên Thành.
“Ngươi cứ ở bên ngoài đấy đi! Chú ý an toàn, ta tìm thử xem, có cơ hội nào để xông ra không”, Dương Hạo nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn về phía bên ngoài động.
Bên trong bụng của con dã thú giống như một thế giới kỳ lạ, không gian bị nghiền nát, sấm sét đại dương, còn có từng đoàn năng lượng tinh thể nổ tung kỳ lạ.
Âm thanh gầm rú liên miên, vô cùng nguy hiểm, sức mạnh kinh hoàng quét qua hang động của Dương Hạo mọi lúc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến y.
“Haiz! Nơi này, hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài!”, không khỏi cau mày, Dương Hạo bắt đầu trầm mặc.
Nhìn từng đợt sấm sét, trong lòng nghĩ nếu bản thân có thể chịu đựng được uy lực đáng sợ này thì có lẽ y sẽ ra được bên ngoài.
Nhưng cho dù là những tia sấm sét, uy lực nghiền nát không gian, hay là những tinh thể màu trắng nổ tung đều không phải là những thứ mà y có thể chịu đựng được.
Sự trầm mặc này của y kéo dài suốt ba ngày. Trong thời gian ba ngày, không nghĩ ra bất kỳ cách nào, cách duy nhất đó là tu luyện ở trong đây, tu luyện cho đến khi bản thân có được năng lực chịu được những tia sấm sét, áp lực nghiền nát không gian cùng với những viên tinh thạch nổ tung kia.
“Hết cách rồi”, trong lòng thở dài, y liền ngồi khoanh chân xuống, vừa lĩnh hội kiếm đạo, vừa hồi phục lực tâm thần của mình.
Sau bảy năm khi Dương Hạo và Dương Cuồng Nhân rời đi, Huy Ánh của Thiên Ấn Tông dắt theo mấy vị Thiên Quân dưới trướng đến Dương Thị hỏi tội.
“Dương Hoắc, giao Dương Cuồng Nhân ra đây nếu không hôm nay ta sẽ làm ầm ĩ Dương Thị của ngươi, xem xem các ngươi ai có thể cản được ta?”, Huy Ánh lạnh lùng nói.
Trên mặt Dương Hoắc lộ ra vẻ tức giận, nói: “Nực cười! Huy Ánh, ngươi cứ thử mà xem. Dương Thị ta không cản được ngươi, nhưng cũng không tham sống sợ chết, cho dù chết cũng phải xé xác ngươi ra”.
“Nếu đã vậy thì Dương Hoắc ngươi chết đi!”, phẫn nộ gầm lên một tiếng, Huy Ánh hung hãn tung ra một chưởng, trên bầu trời lập tức xuất hiện một chưởng ấn cực lớn, lực đại đạo lập tức bùng phát.
“Thiên Ấn đại đạo?”, lông mày Dương Hoắc ngưng tụ, lực Kim chi đại đạo lập tức tỏa sáng, sự sắc bén lập tức oanh kích chưởng ấn kia.
“Bùm!”, một đòn công kích, uy lực đáng sợ bùng phát trong phủ đệ Dương Thị. Ngay lập tức, từng tòa kiến trúc biến thành hư vô, một số con cháu Dương Thị cảnh giới không cao liền bị giết chết.