Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Chí khí của ngươi không nhỏ đâu”, đúng lúc này một giọng nói vang lên, hàm chứa nụ cười và sự ngạc nhiên.  

             Dương Hạo quay đầu lại thì thấy một người được Ngưu Đằng dẫn đi về phía mình, người đó mặc bộ đồ đen, khí tức trên người được khống chế khá tốt, cậu không cảm nhận được tu vi của đối phương.  

             Tóc được búi lên, vẻ ngoài hơi gầy, có khí chất tự nhiên phóng khoáng, từng cử động như thể hòa hợp với không gian một cách diệu kỳ.  

             Hắn đi đến trước mặt Dương Hạo, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu nói: “Nghe nói ngươi đang ở cảnh giới Tiên Thiên đã có thể giết chết Tử Phủ nguyên anh à?”  

             Dương Hạo gật đầu thừa nhận, chuyện này cũng không có gì phải giấu, huống hồ Ngưu Đằng đã dẫn người này đến, cậu tin chắc người này cũng sẽ không có ác ý gì.  

             Cậu thầm nói: “Người này có khí tức của đạo pháp, chắc chắn là thực lực cảnh giới Linh Kiếp, nhìn tuổi tác của hắn chắc không quá hai mươi, thiên phú này quá đáng sợ”.  

             “Ha ha!”, Ngưu Đằng khẽ cười, sau đó nói với Dương Hạo: “Lão đại, giới thiệu với ngươi, người này là Du Huyền, là bạn thân của ta”.  

             “Nhưng mặc dù là bạn, thật ra hắn là sư thúc của ta, nếu hai người đã là huynh đệ của ta thì cũng gọi một tiếng sư thúc theo ta mới phải”.  

             Nghe Ngưu Đằng nói thế, Dương Hạo khá ngạc nhiên, người thanh niên trước mặt này thế mà lại là sư thúc của Ngưu Đằng, xem ra “lão già” đứng đằng sau Ngưu Đằng mới là nhân tài.  

             “Ta không phải là sư thúc của ngươi, ta chẳng qua chỉ là một đồ đệ bị vứt bỏ của sư tôn”, Du Huyền thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn.  

             Đồ đệ bị bỏ rơi? Lúc này Dương Hạo và Lãnh Lăng đều tỏ vẻ không thể tin được, đệ tử cảnh giới Linh Kiếp còn trẻ thế này, có sư phụ nào lại dễ dàng bỏ rơi được chứ?  

             “Du Huyền, huynh bớt giả vờ giả vịt đi”, Ngưu Đằng không nhịn được hét lên: “Giữa ta, huynh và người của lão già đó ai mà không biết người lão già đó yêu thương nhất là huynh chứ, nói bỏ rơi đồ đệ chỉ là huynh tự sa ngã thôi”.  

             “Nếu lão già đó không yêu thương huynh thì cần gì phải đưa huynh đến đây? Mặc dù đúng là ông ấy hơi hồ đồ, nhưng ta tin chắc sẽ có ngày huynh có thể quay về”.  

             “Ha ha, cứ hy vọng đi!”, Du Huyền khẽ thở dài, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc nói: “Ngưu Đằng, ngươi lại dám mở miệng gọi lão già đó là sư phụ, lẽ nào ngươi nghĩ ta không có ở đây thì không ai quản được ngươi à?”  

             “Ta thích gọi thế nào thì gọi, huynh quản được chắc? Muốn quản thì huynh quay về quản đi”, Ngưu Đằng trợn mắt nhìn hắn, không có ý nhượng bộ.  

             Nghe hắn nói thế, Du Huyền cười khổ, phải hắn quay về, muốn sư phụ động lòng rút lại lệnh, dễ đến thế sao?  

             “Haizz”, Ngưu Đằng cũng thở dài.  

             Đôi khi mặc dù hắn dám nói lung tung, trợn mắt với lão già đó nhưng có lúc hắn không thể lay động được lão già đó trong vài chuyện, chẳng hạn như Du Huyền chính là tâm bệnh của lão già đó.  

             Dương Hạo và Lãnh Lăng lẳng lặng nghe Ngưu Đằng và Du Huyền nói chuyện, họ không định xen vào.  

             “Ha ha, để các người cười chê rồi”, Du Huyền cười với hai người Dương Hạo.  

             Dương Hạo lắc đầu nói: “Huynh là sư thúc của Ngưu Đằng, nếu cười cợt huynh thì tên này sẽ xé xác hai người bọn ta ra đấy”.  

             “Ha ha”, Du Huyền bật cười nói: “Với các bản tính hung hăng của nó đúng là có thể làm thế thật”.  

             Ngưu Đằng ở một bên tức giận không thôi, trợn mắt nhìn Dương Hạo và Du Huyền, nhưng không lên tiếng.  

             “Ngươi là Dương Hạo à?”, lúc này Du Huyền bỗng nhớ đến một chuyện hỏi: “Ta thấy tu vi của ngươi không cao, sao ngươi có thể khiến cho Ngưu Đằng mở miệng gọi ngươi là lão đại được thế? Tên này trước giờ không chịu thua ai, ta cũng có hứng thú với ngươi đấy”.  

             “Chuyện này không thể trách ta được”, Dương Hạo xua tay nói: “Căn cứ theo tuổi tác để xét về thân phận lớn bé thì chắc huynh cũng có thể nhìn ra tuổi của ta nhỉ?”   

             “Dựa vào tuổi tác để xét trước sau?”, Du Huyền cảm thấy khá lạ, sau đó cười nói: “Tên này sẽ không phải lại lấy bộ râu trên mặt mình để đánh giá tuổi tác đấy chứ?”  

             Dương Hạo bật cười: “Ha ha, xem ra người hiểu rõ hắn nhất vẫn là sư thúc đây, hắn lấy bộ râu của của mình để nhận định lớn tuổi hơn người ta, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên”.  

             “Ngu ngốc!”, Du Huyền quay đầu lại nhìn Ngưu Đằng cười mắng: “Tên nhóc nhà ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi, râu nhiều thì lớn tuổi hơn, ngươi nghĩ là sư phụ à?”  

             “Hừ!”, Ngưu Đằng tức giận, không thèm nói lại dù chỉ một câu, chỉ hừ một tiếng.  

             Gác lại chuyện này sang một bên, Du Huyền lại nhìn Dương Hạo hỏi: “Thấy cảnh giới của ngươi là cảnh giới Tử Phủ, nhưng tâm lực của ngươi đã đạt đến cấp viên mãn, đúng là ngạc nhiên đấy. Cảnh giới của tâm là một năng lực kỳ diệu khó tu luyện nhất”.  

             “Tử Phủ của ngươi cũng vững chắc như người khác rất nhiều, nhưng quan trọng nhất là thành tựu kiếm thuật của ngươi thế mà có thể chạm đến được đến rìa đạo pháp, khiến ta bất ngờ lắm đấy”, nói rồi ánh mắt Du Huyền hiện lên vẻ bái phục.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK