Một con người lại có thể cản được hắn lâu như vậy, khiến cho uy nghiêm của hắn bị thách thức. Thân là chiến vương Xích Giáp, trước đây hắn chưa bao giờ thất bại như vậy.
“Ồm!”, hai tay của hắn đột nhiên nắm chặt, ánh sáng trên người Hình Ngưu bắt đầu thay đổi, trong ánh sáng đỏ thẫm xuất hiện một vệt vàng, sức mạnh của hắn tăng lên gấp mấy lần trong hư không.
“Ầm ầm!”, sau cú đấm, cơ thể Dương Hạo lập tức bay ra ngoài. Xương cánh tay phát ra tiếng răng rắc, cả cánh tay gần như mất cảm giác.
“Trời ơi! Tên Hình Ngưu này đã gần đạt tới cấp độ Kim Giáp rồi!”, chiến vương Xích Giáp Hồ Khang không khỏi cảm thán, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Những chiến vương Xích Giáp còn lại cũng thấy vậy, ánh mắt nhìn Hình Ngưu đều lộ ra vẻ tôn kính.
Một người trong tộc Lân Giáp tiếp cận gần với cấp Kim Giáp giống như sự tồn tại của vị thần trong toàn tộc, nếu không, bọn họ đã không gọi U Sơn là Thần Vương.
“Kim Giáp?”, sắc mặt Dương Hạo cực kỳ ngưng trọng. Lực đại đạo ở cánh tay phải phân tán, nhanh chóng hồi phục gân cốt và xương cốt.
“Không đúng, còn chưa tới Kim Giáp, chỉ là mới tiếp cận một chút cảnh giới Kim Giáp mà thôi”, hai mắt y nheo lại, sau đó Tử Thần Kiếm xuất ra.
Kiếm quang lóe sáng, ánh lên như tia chớp, sự sắc bén cắt ngang bầu trời, lao thẳng tới trước mặt Hình Ngưu.
“Phá cho ta!”, Hình Ngưu rống lên một tiếng, trên người hiện ra những sợi tơ vàng mỏng manh, hắn đấm ra, đánh trúng vào kiếm quang của Tử Thần Kiếm.
“Bùm!”, năng lượng phóng ra, cơ thể Dương Hạo lại không ngừng bắn về sau.
Quá mạnh mẽ, Hình Ngưu vừa mới chạm đến cấp độ Kim Giáp, ngay cả vảy màu trên người cũng không có biến hóa, đủ để nghiền ép uy lực của y.
Không chỉ vậy, kiếm quang sắc bén của Tử Thần Kiếm hoàn toàn không thể gây sát thương cho hắn. Trừ khi lưỡi kiếm xuyên qua da thịt hắn, phá vỡ lớp phòng ngự của hắn. Nếu không, y tuyệt đối không thể đánh bại hắn được.
“Nếu như đánh cận chiến, mình không có chút ưu thế nào. Một khi tới gần, năng lượng của tên này sẽ nghiền nát mình. Hiện tại cách tốt nhất chỉ có thể sử dụng tâm thần ngũ tuyệt thôi”.
Trong lòng thầm nghĩ, trong đầu Dương Hạo chợt gợn sóng, ánh sáng xám hiện lên như mây mù, sau đó hóa thành một sợi tơ, xuyên ra ngoài như tia chớp.
“Tâm thần ngũ tuyệt, đệ nhất tuyệt”, giọng nói của y lạnh lùng, như thể quan tòa đang phán tội tử hình.
“Con người, mọi thủ đoạn của ngươi đều vô dụng với ta”, đôi mắt Hình Ngưu đầy vẻ khinh thường, cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ đang tấn công mình, tiện tay bóp chặt khoảng không gian phía trước.
“Bùm!”, không gian vặn vẹo sụp đổ, lực tâm thần trong nháy mắt tiêu tan.
Dương Hạo sắc mặt tái nhợt, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
“Quá mạnh, chỉ riêng sức mạnh thôi đã có thể phá vỡ không gian kiên cố. Chiến thần Kim Giáp là sự tồn tại khủng khiếp thế nào chứ. Mình nên làm sao mới phá được lớp phòng ngự của hắn đây”, Dương Hạo không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Chết!”, gầm lên một tiếng, cơ thể của Hình Ngưu lại tới gần y, mang theo ánh sáng đỏ thẫm tràn ngập, còn có tia sáng vàng chói mắt, bao trùm lấy y.
“Phong chi đại đạo!”, gầm lên một tiếng, cơ thể Dương Hạo lập tức lùi về sau. Lực đại đạo dâng trào, tốc độ của y tăng lên gấp mấy lần, nhanh chóng thoát khỏi công kích của Hình Ngưu.