Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Dương Hạo gật đầu nói: “Môn chủ cứ nói, Lôi Vân Thiên Quân có ơn thụ nghiệp cho tôi, thân là đệ tử, việc của Thiên Quân Môn cũng là việc của tôi, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai, dù là Thiên Quân đến làm khó dễ Thiên Quân Môn đâu”.  

             Nói thì có vẻ kiêu căng, nhưng bây giờ Dương Hạo đã có nền tảng, chiến hạm Trấn Linh của cậu đến cả Thiên Quân cũng phải cố kỵ, có lẽ cậu không thể phát huy toàn bộ uy lực của chiến hạm này, không thể đe dọa được Thiên Quân, nhưng phải biết là phía sau chiếc chiến hạm này rất có thể là một vị Đại Đế.  

             “Tôi cần cậu giúp một việc, giúp tôi cứu một người”, Hướng Ninh Phong nghiêm túc nói, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.  

             “Ai?”  

             “Liên Thiên”, Hướng Ninh Phong nói.  

             “Đại sư huynh?”, Dương Hạo sửng sốt, cậu đã từng nghe không ít lần về cái tên này trong Thiên Quân Môn, Liên Thiên là thiên tài chói mắt nhất trước cậu.  

             “Phải”, Hướng Ninh Phong gật đầu nói: “Người khác nói nó mất tích nhưng tôi biết rõ nó bị ai đó bắt nhốt, người bắt nhốt nó chính là Diệt Ương Thiên Quân của Diệt Ương Tông”.  

             “Diệt Ương Thiên Quân?”, Dương Hạo lộ ra vẻ khó coi, một Thiên Quân dù yếu ớt cũng không phải là người cậu có thể đối đầu ngay lúc này.  

             Thấy vẻ mặt của cậu, Hướng Ninh Phong vội nói: “Cậu cũng đừng vội, tôi không nói phải cứu Liên Thiên ra ngay bây giờ”.  

             Ông ta lại nói: “Tôi chỉ mong cậu đồng ý với tôi, đợi đến khi cậu có đủ sức mạnh thì giúp tôi đưa Liên Thiên về. Nếu cậu đã không chịu thừa kế Thiên Quân Môn thì nó là niềm hy vọng của Thiên Quân Môn”.  

             “Tại sao nhất định phải là huynh ấy? Y Thắng Tuyết cũng ổn mà, sao ông không cân nhắc đến huynh ấy?”, Dương Hạo hơi khó hiểu, không biết tại sao Hướng Ninh Phong lại nhất quyết chọn Liên Thiên.  

             “Hơ hơ!”, Hướng Ninh Phong bất lực cười nói: “Y Thắng Tuyết không thuộc về nơi này, mà người có đủ thực lực của Thiên Quân Môn chỉ có Liên Thiên mà thôi”.  

             “Tôi hiểu rồi”, Dương Hạo không hỏi nhiều, chỉ gật đầu trịnh trọng nói: “Môn chủ, tôi đồng ý với ông, đợi đến khi tôi có đủ thực lực, nhất định sẽ giết Diệt Ương Tông đưa sư huynh về”.  

             “Cảm ơn!”, Hướng Ninh Phong cảm kích nói.  

             Sau đó ông ta tạm biệt mấy người Dương Hạo, cơ thể xoẹt qua, thuyền Ngân Nguyệt xuất hiện trước mặt, bước lên thuyền rồi rời đi.  

             Dương Hạo cong môi cười với Ngưu Đằng và Lãnh Lăng, sau đó dời tầm nhìn sang Du Huyền. Mặc dù không nghiêm nghị như lúc nãy nhưng vẫn có cảm giác xa cách.  

             Cậu nói: “Ba huynh đệ ta tụ họp, Du Huyền huynh, mời đi cho”.  

             Du Huyền cười khổ, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt kiên định nói: “Dương Hạo huynh đệ, nếu ngươi đồng ý, Du Huyền sẵn lòng đi theo ngươi”.  

             “Đi theo ai?”, Lãnh Lăng ngạc nhiên nhìn Du Huyền, một cảnh giới Linh Kiếp đi theo cảnh giới Tử Phủ bậc Nguyên Anh, nói ra e là không ai tin nổi.  

             “Du Huyền, huynh điên rồi à?”, Ngưu Đằng cũng trầm giọng quát, tức giận nói: “Lão đại của đệ đã bỏ qua cho huynh, huynh còn muốn làm gì?”  

             Du Huyền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta muốn trả thù”.  

             “Huynh”, Ngưu Đằng nghẹn lời, muốn nói nhưng không biết nên nói gì.  

             Mà ánh mắt Dương Hạo lại lóe lên tia khác thường, cậu không biết nên hình dung Du Huyền thế nào, quyết đánh đến cùng, tính tình bị che giấu hơi đáng sợ.  

             Nhưng điều này vẫn chưa đủ để khiến cậu động lòng, dù sao Du Huyền cũng từng ra tay đánh cậu.  

             Cậu cười khẩy nói: “Tại sao ta phải đồng ý cho huynh đi theo? Trong chiến hạm Trấn Linh, ta có một đồng cao thủ cảnh giới Linh Kiếp, ai cũng không thua kém huynh”.  

             Đi theo mình cũng có nghĩa là người hầu của mình, mặc dù Dương Hạo cũng hơi động lòng, nhưng cậu vẫn muốn xem thử tại sao Du Huyền lại muốn làm thế.  

             Ngưu Đằng không khỏi trợn mắt nhìn Dương Hạo, tốt xấu gì Du Huyền và hắn cũng thân như huynh đệ, bây giờ chuyện đã thành thế này, hắn cũng không vui vẻ gì.  

             Nhưng Dương Hạo nói lại không hề sai, có lẽ mọi chuyện đều do Du Huyền tự làm tự chịu mà thôi, nghĩ được điểm này, Ngưu Đằng không khỏi thở dài.  

             “Vì ta biết có một nơi có món đồ tương tự, ngươi chắc chắn sẽ có hứng thú”, Du Huyền nở nụ cười khá tự tin nói.  

             “Ồ?”, Dương Hạo sửng sốt: “Huynh nói ta nghe xem, thứ gì mà khiến ta cảm thấy hứng thú?”  

             “Một thanh kiếm, một thanh tàn kiếm hơn cả bảo vật Thuần Dương, mặc dù là tàn kiếm nhưng nó vẫn có thể phát huy được uy lực bảo vật Thuần Dương đỉnh cấp”, Du Huyền thản nhiên nói.  

             Ánh mắt Dương Hạo trở nên nghiêm nghị, hít khí lạnh, Hỏa Nha Kiếm bị gãy, bây giờ cậu cần một thanh kiếm sắc bén để tu dưỡng cảnh giới kiếm đạo.  

             Một thanh tàn kiếm bảo vật Thuần Dương chắc chắn có trợ giúp rất lớn với cảnh giới kiếm đạo của cậu, nếu có thể lấy được nó, cậu chắc chắn có thể lĩnh hội được chiêu thức thứ hai Tuế Nguyệt.  

             “Ngươi thề đi”, Dương Hạo phất tay nói.  

             “Du Huyền ta thề với trời, từ nay đi theo Dương Hạo trở thành người hầu của hắn, không bao giờ phản bội hắn, nếu phạm lời thề, trời tru đất diệt”, Du Huyền không hề do dự thề.  

             Lãnh Lăng và Ngưu Đằng ở một bên không khỏi thở dài, Dương Hạo thế mà lại có người hầu cảnh giới Linh Kiếp, hơn nữa trong tay tên này còn có tính mạng của một trăm ba mươi tám cao thủ cảnh giới Linh Kiếp, những người này e là cũng chỉ có thể mặc cậu xử lý.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK