“Ngươi còn đi theo ta làm gì, chẳng phải ngươi đùa giỡn với ta sao?”, lực tâm thần của Thu Nhi vượt xa Dương Hạo nên dĩ nhiên biết rõ Dương Hạo đang đuổi theo mình, cảm thấy rất ấm ức, cái tên khốn này còn biết quan tâm mình vẫn xem như còn cơ hội, nhưng tại sao hắn không chấp nhận mình? Lẽ nào hắn vẫn không hiểu ý của mình sao?
“Thu Nhi, không phải ta không thích cô, chỉ là… haizz, ta đã có người mình thích rồi”, Dương Hạo cười khổ nói.
Thu Nhi quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Dương Hạo: “Cô ta là ai, cô ta đẹp hơn ta hay có điểm nào hơn ta?”
Dương Hạo quả thật không có kinh nghiệm “đối phó” với con gái, trong ánh mắt xinh đẹp của Thu Nhi, y bất lực nói: “Nàng ấy tên là Tô Nhã, lúc ta còn đang ở thành Thanh Viễn – một thành trì rất nhỏ, nàng ấy đã quen ta rồi, ta biết nàng ấy thích ta nhưng từ đầu đến cuối ta không đáp trả lại”.
Thu Nhi không khỏi bị câu chuyện Dương Hạo kể thu hút, nghe Dương Hạo kể chi tiết, cô ta không khỏi oán giận nói: “Sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế, cô gái tốt như vậy mà ngươi cũng mặc kệ nàng ta, còn muốn cô gái xuất sắc đến mức nào nữa?”
Dương Hạo xoa trán mình, thầm nghĩ mình không nhầm ở đâu chứ, vừa rồi ta còn nghĩ cô ta muốn tìm Tô Nhã tính sổ, sao lại thay đổi nhanh như thế?
“Sau đó nhà họ Dương ta bị kẻ thù đánh lén, mặc dù ta đã bắt được kẻ thù nhưng có rất nhiều người nhà họ Dương đã chết, mà Tô Nhã cũng không thấy đâu”, Dương Hạo cười khổ nói: “Cô nói xem ta còn chưa giải thích, nói rõ với nàng ấy, sao có thể có tình cảm với cô được?”
“Là thế à”, Thu Nhi cũng nửa hiểu nửa không về chuyện giữa nam nữ, mặc dù cô ta cộng tuổi kiếp trước nữa đã là mấy ngàn tuổi, nhưng cô ta vẫn là một người mù mờ về chuyện nam nữ.
“Ngoài những gì ngươi nói, còn nguyên nhân gì nữa, tại sao lại không nhiệt tình với người ta thế?”, Thu Nhi hỏi: “Lẽ nào ngươi không biết ta…”, mặc dù cô ta táo bạo thật nhưng cũng ngại nói ra ý của mình, có điều tuy Dương Hạo khá mù mờ ở đây nhưng cũng không thể giả ngốc với ý của Thu Nhi.
“Thu Nhi, ta nói thật nhé, ta rất thích cô nhưng ta lại không có lòng tin với cô”, Dương Hạo cũng là một người thẳng thắn, có gì nói nấy, nếu không rất có thể Thu Nhi sẽ vẫn còn nhớ nhung.
“Ta làm gì mà ngươi không có lòng tin với ta?”, Thu Nhi ngạc nhiên nói.
“Vì cách biệt giữa cô và ta quá lớn”, Dương Hạo thở dài: “Thế giới Phong Vũ chỉ là nơi trú của cô, cô đến đây chỉ là vì tu luyện lại lần nữa thôi, nếu có một ngày cô đột phá thành công, cô sẽ quyết đoán rời khỏi đây. Cô có từng nghĩ ta lại là người của thế giới Phong Vũ”.
Thu Nhi sửng sốt: “Chỉ vì điều này thôi sao?”
“Lẽ nào lý do này vẫn chưa đủ, cô nghĩ ta vì nguyên nhân gì?”, Dương Hạo hỏi ngược lại.
Thu Nhi nói: “Ta còn nghĩ ngươi chê ta và Cao Minh Thu ở trong cùng một cơ thể, thế nên cảm thấy chán ghét ta”.
Ngay cả Thu Nhi cũng không muốn ở trong cùng một cơ thể với Cao Minh Thu, đổi ngược lại là Dương Hạo sẽ nghĩ thế nào, dĩ nhiên Thu Nhi không thể không ngờ vực nhưng bây giờ cô ta không cần suy xét đến chuyện này nữa.
Dương Hạo dở khóc dở cười nói: “Ta không nghĩ phức tạp như thế, ít nhất ta chưa từng nghĩ thế”.
“Vậy thì tốt, nếu có ngày đó thật, chỉ cần ngươi giữ ta lại, ta sẽ chấp nhận ở bên cạnh ngươi, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”, Thu Nhi không vui nói.