Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Không dám. So với sư huynh, đệ còn kém hơn rất nhiều”, Dương Hạo cười nói.  

 

Sau khi Bắc Mang Thanh nghe lời giới thiệu của Dương Hạo, nét mặt có hơi thay đổi. Sau đó cô ta nói: "Ngươi là Dương Hạo sao? Nghe nói ngươi còn làm thịt cả đệ tử chấp pháp? Được lắm, bà đây đã ngứa mắt với bọn họ lâu rồi, làm thịt là tốt!"  

 

"Thanh Nhi, chú ý lời nói chút. Trước mặt huynh như vậy, trước mặt sư đệ cũng như vậy. Huynh còn đang lo muội có gả được đi không đó”, vẻ mặt Bắc Mang Xuyên trở nên nghiêm túc.  

 

"Hừ! Cũng không phải không có đàn ông thì muội không sống được, muội không gả đi đấy thì sao?", Bắc Mang Thanh thờ ơ nói, trên mặt không có gì ngượng ngùng.

 

Dương Hạo cuối cùng đã nhìn thấy thứ được gọi là huynh muội dở hơi. Cậu ở một bên, quan sát một lúc hai huynh muội Bắc Mang Thanh và Bắc Mang Xuyên mắng nhau nửa tiếng, mà dường như họ vẫn chưa có ý định dừng lại.  

 

Cuối cùng anh nhận ra Bắc Mang Xuyên, người ưu tú đứng đầu, rất khác so với những gì cậu tưởng tượng. Hai huynh muội nhà này đúng là cực phẩm.  

 

Mãi đến nửa giờ sau, rốt cuộc không chịu nổi, cậu liền xoay người đi về phía ngoài rừng cây. Mà hành động của cậu cũng đã thức tỉnh hai huynh muội nhà này.  

 

"Sư đệ, đừng đi vội thế chứ. Hay là chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi”, Bắc Mang Xuyên nhanh chóng quay đầu, kéo Dương Hạo lại với nụ cười xin lỗi.  

 

Sau khi suy nghĩ, Dương Hạo gật đầu đồng ý.  

 

Hai huynh muội ngừng cãi nhau và cùng nhau bước ra khỏi núi. Nhưng Dương Hạo ngay lập tức nhận ra mình đã sai, vì một lúc sau hai người này lại bắt đầu tranh cãi.  

 

Hai người tranh cãi rất ác liệt. Tai cậu như có một đàn ong vo ve liên tục, không có lúc nào được yên tĩnh.  

 

Đi được mười dặm, trước mặt xuất hiện một vài bóng người, tiếng ồn ào bên tai mới dừng lại.  

 

Hai nhóm người, hai hướng, chặn ở giữa ba người. Dương Hạo ngẩng đầu liếc nhìn, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  

 

Trước mặt bọn họ là năm tu giả cảnh giới Kim Linh, đều có khí tức cường hãn, tất cả đều là cao thủ hàng đầu ở bước bốn của cảnh giới Kim Linh. Về phần đám người phía sau thì do đệ tử chấp pháp Tống Sơn dẫn đầu, phần lớn đều chỉ ở cảnh giới Ngân Linh, cũng chỉ có Tống Sơn là ở cảnh giới Kim Linh.  

 

Hai nhóm người một mạnh một yếu, Dương Hạo nhìn thấy, nhưng nội tâm cũng không dao động bao nhiêu.  

 

Ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn năm cảnh giới Kim Linh trước mặt, ánh mắt dừng lại ở tên thủ lĩnh, nói: "Các ngươi muốn giết ta?"  

 

"Đúng! Giết ngươi”, tên đó nói thẳng.  

 

Đồng thời, khí thế của hắn cũng bùng phát. Một làn sóng sát khí bao trùm lấy ba người Dương Hạo, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào Dương Hạo như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi.  

 

"Dương Hạo, sao ngươi lại khiêu khích vào một kẻ mạnh như vậy chứ? Bà đây không thể đối phó với đám người này đâu”, Bắc Mang Thanh nói.  

 

Ngay khi Dương Hạo nghĩ rằng cô ta sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu, thì cậu không ngờ cô gái này lại tiếp tục nói: "Tuy bà đây không đối phó được, nhưng Bắc Mang Xuyên có thể đối phó được, để huynh ấy thay bà đây giúp ngươi!"  

 

Bắc Mang Xuyên có vẻ nghiêm nghị, anh ta trừng mắt nhìn em gái mình. Sau đó anh ta gật đầu về phía Dương Hạo, cho thấy rằng anh ta sẵn lòng giúp đỡ. Dù gì thì trước đây Dương Hạo cũng đã từng giúp anh ta một lần. Dù thế nào thì anh ta cũng phải trả lại ơn này cho cậu.  



Khẽ mỉm cười, ánh mắt Dương Hạo vô cùng bình tĩnh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK