“Gừ!”, đột nhiên, vô số con mãnh thú phát ra những tiếng gầm phẫn nộ chấn động đất trời, tới đâu cũng là thuỷ triều và hiểm nguy, giống như ma quỷ đang ngủ say đột nhiên được Chúa sáng thế thả ra, điều này khiến cho Dương Hạo không khỏi hít sâu.
Hoá ra trong thiên hạ lại có một nơi vừa nguy hiểm vừa tuyệt đẹp như vậy! Y phát hiện ra chỉ có vị trí trung tâm nhất của sơn mạch là vẫn không có động tĩnh gì, tổng cộng có chín đỉnh núi, hoàn toàn khác với những nơi nguy hiểm này, cấu thành cảnh sắc cực kỳ xinh đẹp.
“Đây chính là nơi mà sư thúc chọn để tu luyện sao?”, trong lòng Dương Hạo bất giác hướng về sự thanh nhàn, y không khỏi khâm phục nhãn lực của Nghiệp Đế, ngay cả y cũng không kiểm soát được mà có cảm giác bị mất phương hướng trong phút chốc.
Dương Hạo vừa nhìn đã có thể nhận ra nơi này rõ ràng có thể so sánh với tiên cảnh trong truyền thuyết, tới đâu cũng đều là hoa cỏ không biết tên nhưng lại ngạt ngào hương thơm, tới đâu cũng là những cây cổ thụ chọc trời không biết đã có tuổi đời bao nhiêu năm, thậm chí còn có thể trông thấy một số Dược Vương quý hiếm đi lại bên trong, điều này khiến cho Dương Hạo không khỏi có cảm giác được mở mang tầm mắt.
“Vậy mà còn có cả núi trôi, đây đúng thật là sự thần kỳ của tạo hoá”, Dương Hạo không kiềm chế được mà thốt lên, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ: “Xem ra núi sau lại còn cao hơn núi trước, không biết tới lúc nào mình mới có thể lĩnh hội được cảnh giới giống như sư thúc, thiên bộ khó khăn, mình vẫn phải nỗ lực thêm thôi”.
Mà những dị thú có thể bay lượn kia càng khiến cho Dương Hạo thầm cảm thán, y đương nhiên biết những dị thú này e rằng đều có năng lực tuyệt đỉnh, nếu không căn bản sẽ chẳng thể ngao du khắp trời như thế.
“Đây chính là điện Dưỡng Nguyên”, đạo đồng dường như cũng chẳng lấy làm lạ trước sự kinh ngạc của Dương Hạo, cậu ta cười giải thích.
Điện Dưỡng Nguyên chính là trung tâm của sơn mạch này, đây là một kiểu kiến trúc không hề cao, thế nhưng ở trong mắt Dương Hạo lại cao lớn hơn bất cứ kiến trúc nào, nó tạo nên ảo giác cho Dương Hạo là vì bản thân điện Dưỡng Nguyên có một loại khí thế hoàn toàn khác biệt, điều này đã đủ để khiến cho người ta nhầm tưởng về độ cao của nó.
Bước đi trên mặt đất của điện Dưỡng Nguyên, Dương Hạo cảm nhận được từng luồng linh khí xâm nhập vào bên trong cơ thể mình, toàn thân đều cực kỳ thoải mái.
Sau một khoảng thời gian trò chuyện, tiểu đạo đồng dường như cảm nhận được Dương Hạo không giống với những cường giả khác, thậm chí còn cho rằng Dương Hạo chỉ là một người bình thường, dù gì thì tu vi của Dương Hạo hiện tại cũng bị phong ấn, không ai có thể cảm nhận được khí tức của cường giả trên người y.
Đạo đồng Hạo Nhất dẫn Dương Hạo bước đi trên con đường núi uốn quanh đỉnh Dưỡng Nguyên, không ngừng giới thiệu cho Dương Hạo nghe về các câu chuyện và nhân vật truyền kỳ của đỉnh Dưỡng Nguyên, có thể nghe ra được thằng nhóc mới ở cảnh giới Tiên Thiên này tràn đầy tự hào về đỉnh Dưỡng Nguyên nơi mà cậu ta đang sống.
Dương Hạo khẽ cười nghe Hạo Nhất thao thao bất tuyệt, không hề có cảm giác mất kiên nhẫn, nếu như đã quyết định rèn luyện tâm cảnh, tôi luyện cảnh giới của bản thân ở đây, vậy thì bản thân Dương Hạo phải thích ứng với mọi chuyện, lại nói, ít nhất thì cái tên nhóc tên Hạo Nhất này giảng giải cũng không tệ, không phải sao?
Cái tên Hạo Nhất này nhìn thấy trên mặt Dương Hạo không có chút thiếu kiên nhẫn nào thì không khỏi trở nên hào hứng, phải biết rằng thường ngày mấy sư huynh sư tỷ kia không hề kiên nhẫn nghe bản thân thao thao bất tuyệt như thế, vậy nên tiểu đạo đồng Hạo Nhất giảng giải càng thêm hăng say.
Nhìn thấy điện Dưỡng Nguyên ngày càng gần hơn, có lẽ nói cũng mệt rồi, hoặc có lẽ là nghĩ tới chức trách của bản thân, tiểu đạo đồng cuối cùng cũng dừng lại câu chuyện thao thao bất tuyệt, quay đầu lại nói với Dương Hạo dường như đang tận hưởng phong cảnh bốn bên phía sau lưng: “Sư huynh, chúng ta đã tới điện Dưỡng Nguyên rồi, à, chính là toà đại điện phía trước kia”.
Nghe thấy tiểu đạo đồng Hạo Nhất gọi mình một tiếng “sư huynh”, Dương Hạo không khỏi ngẩn ra, trong lòng cảm thấy hơi mắc cười.