Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Nó là vua của hỏa diễm trong đại mạch huyền dương. Nó xuất hiện hàng năm, và thường sẽ trở lại mặt đất sau một tháng. Không nói đến đệ và ta, ngay cả cao thủ môn phái cũng không dám tùy tiện khi nó xuất hiện. Thứ này đầy linh tính và cực kỳ hung bạo, nếu chọc giận nó, thì rất khó xử lý đấy”, Tông Lãng đáp.  

 

"Haha! Dương Hạo sư đệ, cuối cùng đệ cũng ra rồi đấy à”, Dương Hạo vừa định hỏi thêm thì Y Thắng Tuyết bên kia đã xuất hiện.  

 

Sau đó y cười nói: "Sao vậy? Sợ rồi à? Chắc chắn là Tông Lãng sư huynh đã đem đệ ra ngoài chứ gì?"  

 

“Ừ”, Dương Hạo gật đầu, sau đó nhìn Tông Lãng biết ơn và nói: “Dương Hạo, cảm ơn tiền bối Tông Lãng đã giúp đỡ”.  

 

“Bỏ đi!”, Tông Lãng xua tay nói: “Với thể chất của đệ, cho dù ta không cứu đệ, đệ vẫn có thể thoát khỏi nơi đó”.  

 

Sau đó hắn nhìn Y Thắng Tuyết và nói: "Thắng Tuyết, tên này mới nhập môn à? Nó đã đi được bao nhiêu mét trong buổi khảo hạch  Tượng Thần?"  

 

Khi Y Thắng Tuyết nghe vậy, khuôn mặt của y đông cứng lại, sau đó y nghiêm trang nói: "Báo cáo với sư huynh, cậu ta, cậu ta đã chạm vào thần tượng”.  

 

"Chạm vào Tượng Thần rồi!?”, Tông Lãng kêu lên, sau đó trên mặt lộ vẻ hưng phấn, không khỏi nói: "Được lắm! Haha! Ta đoán giờ tiểu tử đệ cũng không hề kém cạnh lão đại Liên Thiên đâu, giờ có khi đệ còn mạnh hơn huynh ấy ấy chứ".

 

“Liên Thiên sư huynh?”, đây là lần đầu tiên Dương Hạo nghe đến cái tên này, nhưng từ vẻ nghiêm nghị của Tông Lãng, cậu có thể hình dung ra sự chấn động mà cái tên này mang lại cho Tông Lãng.  

 

“Đúng vậy, huynh ấy là đại sư huynh của ta, và là đại sư huynh của tất cả mọi người trong Thiên Quân Môn”, Tông Lãng gật đầu với vẻ mặt cung kính.  

 

Dương Hạo gật đầu. Trong lòng cậu rất muốn gặp được vị đại sư huynh huyền thoại này. Một người tài giỏi đến mức nào mà có thể khiến một thiên tài hàng đầu như Tông Lãng ngưỡng mộ?  

 

“Thật đáng tiếc, đã gần 40 năm kể từ khi Đại sư huynh biến mất. Nếu huynh ấy vẫn còn ở đây, huynh ấy nhất định sẽ có thể dẫn dắt toàn bộ đệ tử của Thiên Quân Môn”, Y Thắng Tuyết cũng thở dài.  

 

“Vậy đại sư huynh đi đâu rồi ta?”, Dương Hạo không khỏi kinh ngạc hỏi.  

 

“Hừm?”, cậu vừa mới hỏi xong, sắc mặt liền nhanh chóng thay đổi. Một màu u ám lập tức hiện lên trong mắt cậu, sau đó cậu nhìn Y Thắng Tuyết.  

 

Cậu nói: "Thắng Tuyết sư huynh, không phải huynh nói muối đi chơi với ta sao? Bây giờ huynh còn hứng thú không?"  

 

Y Thắng Tuyết hơi sửng sốt. Vừa rồi, rõ ràng đang nói về Đại sư huynh, nhưng trong tích tắc, sắc mặt tên này đã thay đổi rồi lại còn nói với y những lời tràn đầy sát khí như vậy, khiến y không kịp trở tay.   

 

Tông Lãng ở bên cạnh cũng khó hiểu và có chút không vui. Hắn nghĩ rằng khi đang nói về đại sư huynh, mà tên này lại nói lái sang chuyện khác, như vậy là không tôn trọng đại sư huynh.  

 

“Hai người hầu của ta đang bị đe dọa đến tính mạng, ta phải nhanh chạy tới đó”, Dương Hạo lập tức giải thích khi nhìn thấy biểu hiện của hai người họ.  

 

“Ra vậy!”, Y Thắng Tuyết gật đầu nói: “Nếu đã vậy, ta đi cùng với đệ. Ở thành La Hầu, ta nghĩ không có ai là không nể mặt Y Thắng Tuyết ta”.  

 

“Mặt của ngươi đáng giá bao nhiêu?”, Tông Lãng khinh thường nói. Sau đó y nói với Dương Hạo: "Nếu đệ không phiền, ta sẽ đi cùng đệ!"  

 

Y Thắng Tuyết, người vừa bị khinh thường, vẫn còn hơi phẫn nộ, nhưng y đã rất ngạc nhiên khi nghe câu tiếp theo của Tông Lãng.  

 

Đích thân đến đó? Vị nhị sư huynh này quá tốt với Dương Hạo rồi đấy nhỉ? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, bản thân mình cũng thế đấy thôi?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK