Vừa rồi Dương Hạo chỉ là giúp Đỗ Diệu ẩn giấu tu vi, không chỉ như vậy, khuôn mặt cũng thay đổi một chút. Huyễn trận đơn giản mà Đoạn Vô Song để lại quả thực vô cùng thần kỳ.
Bây giờ Đỗ Diệu đang ở cảnh giới Kim Linh bước thứ nhất, tu vi đã hoàn toàn ẩn giấu một cảnh giới lớn.
Sau đó ma lực trong cơ thể cậu chuyển động, lập tức thay đổi khí tức của bản thân. Giống với Đỗ Diệu, cậu ẩn giấu tu vi của mình xuống còn cảnh giới Kim Linh bước thứ nhất.
“Đi thôi!”, một trước một sau, một chủ một tớ, hai người khởi hành đến thành La Hầu.
Ba ngày sau, hai người đến một thành phố tên là thành Dạ. Thành Dạ này và Thành Thanh Viễn giống nhau, cũng là thành phố bậc ba, thuộc quyền quản lý của thành La Hầu.
So với thành Thanh Viên thì ở đây náo nhiệt và phồn hoa hơn. Dù sao thành Thanh Viễn gần với dãy núi Yêu Ma, đã được coi là vùng biên giới.
Vừa vào trong thành, Dương Hạo đã cảm nhận được bản thân bị nhìn chằm chằm. Đó là một ông lão, khí tức trên người là cảnh giới Ngân Linh bước thứ ba.
Sau khi nhìn thấy Dương Hạo và Đỗ Diệu, ông ta vội vàng đi tới, cười nói: “Hai vị. Thủy gia chúng tôi là quý tộc của thành Dạ. Tôi thay mặt gia chủ Thủy gia chúng tôi, chân thành mời hai vị đến nhà làm khách”.
Lời nói của ông lão khiến cho Dương Hạo có chút sững sờ, trong lòng không hiểu tại sao. Khi mới đến, chưa kịp vững chân thì đã có người mời về nhà làm khách, thật sự rất bất ngờ.
“Đi đi, đi đi, công tử nhà bọn ta có ta hầu hạ, không cần người khác”, lúc này Đỗ Diệu ra mặt, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, phất tay đuổi ông lão đi.
Dương Hạo cau mày liếc nhìn Đỗ Diệu. Tên này thấy lời nịnh hót của mình dường như không đúng chỗ, vội vàng lùi sang bên cạnh, cúi đầu không nói nữa.
“Ông lão, vì sao lại mời tôi?”, Dương Hạo nhìn ông lão, nở nụ cười.
Cậu không cảm nhận được một chút thù địch nào từ ông lão, đó là lý do tại sao cậu hỏi câu này. Đối phương là cảnh giới Ngân Linh bước thứ ba, cho dù là một chút dao động của linh hồn hay tim đập thôi thì cậu cũng có thể cảm thấy được. Vì vậy cậu tin rằng ông lão này nếu có ý xấu thì tuyệt đối không thể giấu được cậu.
“Là như vậy, thưa công tử. Thủy gia chúng tôi đang chiêu mộ chiến đấu. Chúng tôi mời các anh hùng hào kiệt trẻ tuổi thuộc các cấp độ tới tham gia thi đấu. Nếu như đánh thắng tiểu thư nhà chúng tôi, sẽ được thừa kế một nửa gia sản”, trong mắt ông lão hiện lên vẻ bất lực, vẻ mặt cầu xin.
Thủy gia hiện giờ vô cùng hỗn loạn, như nước với lửa. Đồng tộc tàn sát không ngừng xảy ra. Nếu không giải quyết sớm, ông ta thực sự sợ rằng sẽ không kiểm soát được tình hình.
Một khi chủ nhân chết, cái mạng này của ông ta cũng xong. Phe đối đầu nhất định sẽ không buông tha cho ông ta.
“Ông lão, tôi thực sự không có hứng thú với cuộc thi này, xin lỗi”, Dương Hạo biết ông lão không nói thật nên xoay người rời đi.
“Đợi đã”, phong thái bất phàm cùng với sự khinh thường của Dương Hạo khiến cho ông lão quyết tâm phải giữ được chàng trai này. Ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần chàng thanh niên này có thể thắng được Thủy Vô Hình thì có thể khiến Thủy gia thái bình rồi.
Dương Hạo dừng bước chân, mỉm cười nhìn ông lão. Trước đó cậu đã biết ông lão không nói thật.
“Ngoại trừ có được tiểu thư nhà chúng tôi, Thủy gia còn có một miếng ngọc Linh Lung Thâm Hải rộng bảy thước, sẽ làm lễ vật tặng cho công tử”, ông lão vội vàng nói.