“Tiểu tử, bây giờ chưa thể vào được đâu, xuống đây cho ta”, Hạo Chân luôn muốn làm thủ lĩnh, đương nhiên không muốn nhìn thấy Dương Hạo coi thường mình, đi thẳng vào huyệt mộ, lập tức lên tiếng cảnh cáo.
Nhưng lúc này, Dương Hạo đã chìm trong gió, hoàn toàn không nghe thấy lời Hạo Chân.
“Dám coi thường ta, đúng là tự tìm đường chết”, Hạo Chân tức giận, phóng lên, đồng thời lấy ra một cây thương dài.
“Thương đạo chi lực, sát vô xá!”, giọng nói đầy sát khí vang lên, ánh sáng sắc bén đột nhiên xuyên qua không gian, phóng về phía Dương Hạo.
“Ngoại trừ ta ra, không ai được động vào hắn”, Vi Yến Sơn di chuyển, lòng bàn tay đột nhiên biến hóa, ngăn chặn cây thương dài của Hạo Chân.
“Hả?”, đòn tấn công của Vi Yến Sơn còn chưa kịp ngăn cây thương của Hạo Chân, Dương Hạo trên bầu trời đã bị đánh thức, sức mạnh của gió hoàn toàn tiêu tan.
Dương Hạo lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Hạo Chân và Vi Yến Sơn. Tầm mắt của Lâm Lãnh lướt qua, mới thấy đòn tấn công của hai người phía sau va vào nhau.
“Hắn là của ta, ngươi không có tư cách giết hắn!”, Vi Yến Sơn lạnh lùng nhìn Hạo Chân.
Người phía sau tức giận nhìn hắn, sau đó khí tức của cây thương phóng ra, ánh sáng sắc bén xuất hiện trên bầu trời.
“Ngươi muốn giết ta sao?”, lúc hai người đang đối mặt, Dương Hạo đã quay người lại, thờ ơ nhìn Hạo Chân.
Lúc này, Dương Hạo đã tức giận đến cực điểm, suýt chút nữa y đã có thể lĩnh ngộ được lực phong chi đạo pháp, từ đó lĩnh ngộ đạo pháp thứ ba. Nhưng không ngờ, vào thời điểm mấu chốt lại bị người gây rối.
Y không để ý đến lời của Vi Yến Sơn, mà lạnh lùng nhìn Hạo Chân, nghĩ đến tên này là người của Phong Hành Tử và Thái Uy, y càng thêm tức giận.
Hạo Chân quay đầu liếc nhìn Dương Hạo, theo hắn thấy, Dương Hạo chỉ là linh kiếp bước hai, không cùng cấp bậc với hắn.
“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi muốn giết ta sao?”, cơn phẫn nộ đã bùng nổ, Dương Hạo bước lên, ánh sáng sắc bén phóng ra.
“Ngươi tự giải quyết đi! Nếu ngươi còn sống thì lại đây đấu với ta!”, Vi Yến Sơn nhếch môi cười, nhưng trong lòng thầm kinh ngạc.
Lúc này, khí tức Dương Hạo phóng ra thật đáng sợ, khiến Vi Yến Sơn cũng sợ hãi. Khí tức này vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn cảm thấy mình không có cơ hội thắng Dương Hạo, vì vậy, hắn muốn dùng Hạo Chân để thử Dương Hạo.
“Ta muốn giết ngươi thì sao?”, Hạo Chân thấy Vi Yến Sơn rút lui, liền quay lại nhìn Dương Hạo, khí tức quanh người cũng phóng về phía Dương Hạo.
Khí tức của hai người va chạm giữa không trung, đột nhiên vô số tia sáng tóe ra, âm thầm xé nát không gian.
“Vụt!”, cuối cùng, Hạo Chân cũng không nhịn được nữa, hắn vung cây thương dài trong tay, phóng về phía Dương Hạo.
“Là ngươi thì đúng rồi!”, Dương Hạo mỉm cười, không hề để ý tới lưỡi thương sắc bén, y nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó chém mạnh vào không gian trước mặt.
“Bùm!”, khoảnh khắc tay y chém xuống, cây thương của đối phương vỡ tan trong tích tắc.
Nhập hư chi kiếm vô hình xuyên qua không gian, đâm thẳng về phía chính giữa lông mày của Hạo Chân.