Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Xung quanh có tiếng bàn luận rất nhỏ nhưng đều không thoát được tai của Dương Hạo. Đối với những người này, cậu chỉ đơn giản là phớt lờ họ.  

             Khi đi đến cầu thang, cậu cảm nhận rõ ràng rằng có một rào cản trước mặt. Nó tĩnh lặng, không hình dạng và không màu sắc, nhưng nó quả thực có tồn tại.  

             Linh khí nội thể dâng trào trong cơ thể, ánh mắt chợt ngưng tụ, sau đó cậu bước lên cầu thang.  

             “Rầm!”, khi chân phải bước vào rào chắn, một lực đẩy mạnh đột ngột xuất hiện, cố đẩy cậu ra.  

             “Hừ!”, lạnh lùng hừ một tiếng, linh khí đột nhiên phun trào. Mười hai mạch phàm linh hóa thành một mạch phàm linh, khí thế của cậu rõ ràng là dồi dào hơn trước.  

             “Bùm!”, kết giới đột nhiên kịch liệt run lên, sau đó Dương Hạo bước nhanh chân trái ra, chen người vào trong kết giới.  

             Các đệ tử trong đại sảnh lầu một đều trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh này. Nhất là đệ tử vừa nói chỉ có ba người đi lên, lúc này đã ngây người ra.  

             Không nghi ngờ gì khi Dương Hạo trở thành người thứ 4 mà họ tận mắt chứng kiến.  

             “Ồ?”, vừa lúc Dương Hạo bước lên bậc thứ hai, ông Ninh đang canh cửa nhướng mi, sau đó từ trong con ngươi lóe lên một tia sáng.  

             “Thật thú vị, linh khí của đứa nhỏ này quả thực không yếu, hơn nữa gân cốt cũng rất khỏe”, ông Ninh nhẹ giọng nói, nhưng giọng nói của ông ta không chuyền ra bên ngoài mà khi ra khỏi miệng đã biến mất không dấu vết.  

             Sau khi khen nhẹ Dương Hạo, ông Ninh liền thu hồi ánh mắt lại. Đã gần một trăm năm kể từ khi ông ta phụ trách Võ Các vào năm hai mươi tuổi. Ông ta đã từng chứng kiến nhiều thiên tài, và nhiều người mạnh hơn cả Dương Hạo.  

             Nhưng cho dù tài năng có mạnh, trong thế giới nơi sức mạnh được coi trọng, thì cũng có thể bị quét sạch bởi những kẻ mạnh hơn bất cứ lúc nào. Không phải là không có thiên tài trong học viện Linh Không, nhưng hầu hết họ đều chết yểu.  

             Bước lên lầu hai, Dương Hạo nhìn thoáng qua đã thấy bên trong có mấy chục người. Hầu hết những đệ tử này đều đang âm thầm xem võ kỹ đã chọn trong tay. Sự xuất hiện của Dương Hạo, chỉ khiến họ nhìn lướt nhẹ qua, sau đó quay đầu bỏ qua.  

             Để trở thành cường giả, phải bỏ ra nhiều hơn. Giống như những đệ tử tầng một kia, có thể có một số ít có thể thăng cấp tới cảnh giới Ngân Linh, nhưng hầu hết bọn họ thậm chí còn không có cơ hội thăng cấp.  

             Lúc này, Dương Hạo cảm thấy có mấy ánh mắt sắc bén liếc về phía mình. Cậu quay đầu nhìn, quả nhiên phát hiện một đám đệ tử nhà họ Du.  

             Du Hồn nằm trong số đó. Trừ hắn ra, có bốn người khác mà cậu không biết.  

             "Nhà họ Du quả thực mạnh hơn họ Dương rất nhiều, đời thứ ba cũng có khá nhiều tên lên đến cấp cảnh giới Ngân Linh. Nguồn tài chính và bối cảnh họ Dương không đủ để cạnh tranh với nhà họ Du. Ngay cả dòng dõi trực hệ cũng không tốt bằng chi thứ trong nhà họ Du".  

             Thầm nghĩ trong lòng, Dương Hạo nắm chặt tay, thề sẽ tự tay mình làm thay đổi hiện trạng này.  

             “Hừ!”, hừ lạnh một tiếng, Dương Hạo mặc kệ người nhà họ Du, liếc nhìn cầu thang lầu ba, trực tiếp bước tới.  

             "Hắn muốn lên lầu ba?"  

             "Hừ! Tự tìm đường chết?"  

             “Không biết lượng sức mình”, mấy thành viên nhà họ Du lạnh lùng nói khi nhìn thấy cảnh này.  

             Hành động của Dương Hạo cũng khiến cho những tu giả cảnh giới Ngân Linh ở tầng hai phải kinh ngạc trừng lớn mắt. Họ chưa bao giờ nghe nói về ở tầng thứ ba của Võ Các.  

             "Dương Hạo, với tu vi của mày mà muốn lên tầng ba sao? Nếu thật sự có thể đi lên, tao tự sát trước mặt mày luôn”, một giọng nói vang lên, đó là của một trong năm người nhà họ Du.  

             Bước chân dừng lại ở mép kết giới, Dương Hạo chậm rãi duỗi tay ra, sau đó chạm nhẹ lên trên kết giới.  

             “Ầm!”, kết giới đột nhiên run lên, tựa hồ như có linh tính, nhưng uy lực toát ra nhiều hơn cả.  

             “Kết giới này rất mạnh, nhưng với sức một mạch tương thông của ta, hẳn là có thể đi lên, hơn nữa ta có ma khí mà”, Dương Hạo nhủ thầm.  

             Cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm đệ tử nhà họ Du đang nói chuyện, trên môi nở nụ cười nói: "Nhớ kỹ lời mày nói đấy, đừng nghĩ chuyện đổi ý, không thì tao sẽ khiến mày đau đớn hơn nghìn lần so với cái chết".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK