Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc biệt là Cổ Phật nhất mạch, Phổ Năng là Thiên Quân bát trọng, ở trong thế giới Phong Vũ, có mấy người có thể đạt được tới Thiên Quân đỉnh cao, cộng thêm việc Phổ Năng luyện Phật Quang Phổ Chiếu, một vị Thiên Quân đỉnh cấp cũng không dễ dàng hạ được ông ta.  

 

Còn Ngô Nhị là thủ lĩnh của chung cực trọng tài cũng không hề đơn giản, đám người Ngô Nhị ở trước mặt Cổ Phật nhất mạch dường như dễ dàng bị trấn áp, nhưng thực chất thực lực của họ rất mạnh, có năng lực khống chế mạnh mẽ.

 

Thôi Tử Ngọc đương nhiên không thể chỉ huy đám người Ngô Nhị, nhưng chỉ cần Phổ Năng ở bên cạnh hô một tiếng, Ngô Nhị sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời của Thôi Tử Ngọc.  

 

Mặt mũi Ngô Nhị không khỏi tái đi, hắn là người có địa vị trong tổ chức chung cực trọng tài, đã khi nào phải chịu uất ức như này. Tuy nhiên Phổ Năng muốn hắn đi thì hắn mới được đi, muốn hắn xoay vòng thì hắn phải xoay vòng, hoàn toàn không thể phản kháng được, vì vậy Ngô Nhị đóng vai trò là do thám trong đội ngũ này, nói dễ nghe hơn chút thì là tình báo.  

 

Trong lòng đám người Ngô Nhị cảm thấy vô cùng uất ức, như này thực thảm quá đi, bọn họ vốn dĩ là những nhân vật bí ẩn, khó đoán trong thế giới Phong Vũ, người tu luyện nghe tên cũng phải né tránh, nhưng giờ họ đã trở thành những người cấp thấp dễ bị điều khiển, việc này làm sao có thể không khiến đám người Ngô Nhị không tức giận cho được?  

 

Nhưng làm gì còn cách nào khác, gặp phải Phổ Năng, cho dù bọn họ không muốn cũng không được. Cộng thêm việc đã ở trong đội ngũ này, nếu như đội ngũ gặp nguy hiểm thì bọn họ cũng không tránh khỏi phiền phức.  

 

Ngô Nhị sắc mặt tái xanh đi tới trước mặt Thôi Tử Ngọc, vừa nhìn là biết chẳng vui vẻ gì nhưng chẳng còn cách nào.  

 

“Có mai phục?”, Thôi Tử Ngọc kinh ngạc hỏi.  

 

Ngô Nhị ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, mặc dù bọn chúng cho rằng không chút sơ hở, nhưng làm sao có thể qua mặt được bọn ta”.  

 

“A di đà phật, nữ thí chủ, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa, bần tăng cũng cảm nhận được, dường như có một thế lực nham hiểm đang ẩn nấp”, Phổ Năng đồng tình nói: “Ngô Nhị, ngươi biết nên làm thế nào đúng không?”  

 

“Cái này, tại hạ biết”, Ngô Nhị không khỏi nhéo mũi nói, hắn là gì chứ, còn là thích khách tối cao nữa hay không? Lẽ nào còn có chuyện nào đáng xấu hổ hơn chuyện này sao?  

 

Tuy nhiên Ngô Nhị rất nhanh đã phát hiện ra bản thân đoán sai rồi, đám người này không phải nhắm vào hắn, chỉ có thể nói là trùng hợp. Sau khi nói với Phổ Năng phán đoán của mình, Phổ Năng nở một nụ cười đầy ẩn ý nói: “Không cần cái gì cũng phải nói với lão nạp, ở phương diện này ngươi là chuyên gia, ngươi cứ quyết định đi”.  

 

Dường như vẫn còn chút tôn trọng với hắn, sự khó xử trong lòng Ngô Nhị khỏi cần phải nói nữa.  

 

Dựa theo phán đoán của Ngô Nhị, đám người này rất có thể đến từ Du Thần giáo mà Âm Ma môn, nghe thấy ba từ ‘Âm Ma môn”, đôi mắt Phổ Năng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.  



“Thì ra là bọn chúng!”, Phổ Năng trầm mặc nói: “Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK