Bá đạo, ngông cuồng, không coi ai ra gì, đứng trước mặt Đàm Khinh Tinh, thái độ và cử chỉ của Vi Yến Sơn khiến người ta không thể kìm chế được tức giận.
Dương Hạo khẽ cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lùng. Một kẻ như vậy, mắt cao hơn đầu, nhìn người khác như con kiến, chính là loại người mà y ghét nhất.
Hơn nữa bây giờ Vi Yến Sơn này còn muốn cướp vị trí đó với mình, làm sao không tức giận cho được.
Đàm Khinh Tinh suy tư một hồi, đứng dậy nói: “Nếu đã vậy, xin hãy cho ta chỉ thị. Nếu thực sự sắp xếp như vậy, ta đương nhiên sẽ tuân theo. Nếu không phải, vậy thì xin lỗi”.
“Hừ! Ý của ông là không tin ta?”, Vi Yến Sơn lập tức lộ vẻ hung dữ, một luồng khí tức hung hãn lập tức lao về phía Đàm Khinh Tinh.
Ánh mắt lạnh lùng, Đàm Khinh Tinh cũng tức giận vô cùng. So với Dương Hạo, tên Vi Yến Sơn này rõ ràng là một tên ngu vô dụng. Lần này cho dù là mệnh lệnh từ bên trên, lão cũng tuyệt đối không để Vi Yến Sơn này tham gia vạn cổ mộ huyệt.
Vi Niễn thì sao chứ? Ở điện Đan Khí ông ta cũng chẳng phải một tay che trời. Cho dù lão từ chối, ông ta cũng không thể làm gì được lão.
“Vi Yến Sơn, hi vọng cậu tự trọng. Trước khi ta điều tra rõ thân phận của cậu, nếu cậu động thủ, ta hoàn toàn có thể giết chết cậu ở đây”, giọng điệu Đàm Khinh Tinh lặng như băng, không hề khách khí.
“Ông dám sao?”, Vi Yến Sơn cười khẩy, tuy nhiên vẫn thu lại đạo pháp khí tức vừa rồi.
Những gì Đàm Khinh Tinh nói quả thực không ai, hắn không có gì chứng minh rõ thân phận. Nếu như điện Đan Khí làm khó, coi hắn như kẻ thù, sống chết không rõ.
Đàm Khinh Tinh liếc nhìn Vi Yến Sơn, sau đó cười xin lỗi Dương Hạo: “Huynh đệ đợi chút. Vị trí này sẽ luôn thuộc về cậu”.
Sau khi nhìn một ánh mắt yên tâm, lão phất tay, một miếng ngọc trắng với vô số đường nét tinh xảo hiện ra trong tay.
Ngưng tụ năng lượng tinh khiết, lão ném miếng ngọc trắng này và bay lên trời.
“Bùm!”, bay lên mười thước, ngọc trắng lập tức nổ tung, sức mạnh tinh khiết của thiên địa đột nhiên dâng trào, trong không gian hiện ra một tấm gương dài rộng hàng trăm mét.
“Phụt!”, năng lượng dao động, trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đầu đội cao quan, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu như sao. Đây là một gương mặt trẻ tuổi nhưng lại toát ra khí tức uy nghiêm vô tận.
Tuổi của ngài nhất định là đã hơn một vạn, thực lực cũng đã đạt tới mức thông thiên triệt địa.
“Tham kiến Nhị Điện Chủ”, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, Đàm Khinh Tinh lập tức quỳ một chân xuống, đối với vị ân nhân khi đó đã từng cứu lão, lão vẫn luôn vô cùng biết ơn.
Bên này, Vi Yến Sơn ngây người nhìn gương mặt trẻ tuổi trong gương, toàn thân run lên vì kích động. Hắn còn nhớ, phụ thân năm đó dắt hắn đi nghe Nhị Điện Chủ giảng đạo. Tuy rằng chỉ được nhìn từ xa nhưng hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng”.
“Nhị, Nhị Điện Chủ. Vi Yến Sơn, tham kiến Nhị Điện Chủ”, khi phản ứng lại, hắn vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt không còn kênh kiệu như trước.
“Ha ha!”, khuôn mặt trẻ tuổi đó khẽ cười, mái tóc dài như tuyết bồng bềnh tự nhiên mang theo vẻ bảnh bao và tao nhã khó tả.