Sự lui bước của người này thức tỉnh mọi người, đám người Dương Hạo lập tức quay lại nhìn. Tu vi của người đó là Tiên Thiên tiểu thành, khí tức không yếu, nhưng vẫn không thể tiến vào được phạm vi 50 mét.
Sau một thời gian ngắn dừng lại, không ai quan tâm đến người bị loại kia nữa, tiếp tục đi về phía trước.
“Phụt!”, sau khi tiếp cận được khoảng cách 70 mét, một vài âm thanh phát ra. Hơn chục người liên tục phun máu, sau đó bay ngược ra khỏi quảng trường.
“Ầm!”, Dương Hạo tiến vào phạm vi 70 mét, đột nhiên cảm thấy áp lực dâng trào trực tiếp đánh thẳng vào người, khiến cho trên lưng cảm giác như đang gánh núi nặng mấy vạn cân.
Quay sang nhìn Thiết Sơn bên cạnh, cậu lại sửng sốt. Tên này cơ thể thẳng đứng, không chút do dự đi về phía trước, hoàn toàn không có áp lực.
“Cơ thể biến thái!”, trong lòng nói thầm, Dương Hạo không khỏi liếc nhìn Thiết Sơn lần nữa. Cơ thể của tên này mạnh hơn Kim Nham Chi Thân của cậu nhiều.
Nếu Kim Nham Chi Thân của cậu không vận hành đến cực hạn, e rằng cậu không thể chịu nổi năng lượng đáng sợ của tên này.
Mười ba người vẫn chưa bắt đầu đã bị uy lực ép lui lại, sau đó bị Tề Đằng xua đuổi, lúc ở bảy mươi mét lại có hơn mười người không kiên trì nổi nữa bị loại, mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Khi mọi người đi đến vị trí sáu mươi mét, uy lực mạnh mẽ đó lại tăng thêm, hơn hai mươi người không thể kiên trì bước chân đều lần lượt rút lui.
Trước mặt họ chỉ còn có mười mét nhưng mười mét đó như rãnh trời, không thể vượt qua.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”, lúc ở khoảng cách năm mươi mét, uy lực đó càng đáng sợ hơn, từng tu giả không ngừng rút lui, thoáng chốc chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Từ gần một trăm người, đến cuối cùng chỉ còn lại ba mươi bốn người. Ba mươi bốn người này mới là thiên tài thật sự, trong khoảng cách năm mươi mét, họ đã có tư cách được sát hạch rồi.
“Phù!”, lúc bước vào khoảng cách năm mươi mét, lại có mười hai người gần như rút lui cùng một lúc.
Nhưng khác với những người trước đó rút lui, họ có tư cách được sát hạch nên ai nấy đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tinh thần không bị sa sút.
“Còn hai mươi hai người, không biết họ có thể kiên trì đến mức nào”, ở trên bục cao Tề Đằng nhìn đám thanh niên ở bên dưới, cười nói.
“Tôi nghĩ không ai có thể đi đến dưới Tượng Thần, đã nhiều năm như thế rồi cũng chỉ có sư huynh Liên Thiên có thể đạt đến bước đó”, Vũ Xuyên cười nói.
Y Thắng Tuyết cũng mỉm cười gật đầu nói: “Đúng là thế thật, sư huynh Liên Thiên là một truyền thuyết, ai có thể vượt qua huynh ấy cơ chứ?”
Thiên Liên - đại đệ tử của Thiên Quân Môn, cũng là người duy nhất có thể đi đến trước mặt Tượng Thần. Trong Thiên Quân Môn, ông ta cũng là một sự tồn tại như truyền thuyết.
Dù là Tề Đằng, lúc nói đến Liên Thiên cũng có sự tôn kính nhất định, đùa gì chứ, nếu Liên Thiên muốn có quyền lực thì mấy chục năm trước ông ta đã là môn chủ của Thiên Quân Môn rồi.
“Sư huynh Liên Thiên quả là hạc trong bầy gà”, Tề Đằng cũng cười nói. Trong Thiên Quân Môn, tu vi của Liên Thiên cao hơn ông ta rất nhiều, dĩ nhiên ông ta cũng phải xưng một tiếng sư huynh.