Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Nhã giúp cậu thì cậu phải trả ơn, đây là trách nghiệm của cậu, nhưng đây không phải là trách nhiệm của huynh đệ nhà họ Dương, thế nên cậu sẽ không kéo mấy người Dương Hoành theo.  

 

Mấy người Dương Hoành cũng không có động tác gì, dù sao chuyện này cũng phải do đại ca tự mình quyết định. Nhưng nếu đại ca muốn họ đi cùng thì họ sẽ đi theo không chút do dự.  

 

“Sư tỷ, ba người chưa chắc là không hành động được gì, ngày đó ta sẽ đến nhưng trước đó ta chuẩn bị đến tháp Địa Linh tu luyện”, nói rồi Dương Hạo xoay người đi vào nhà.  

 

Cậu làm thế khiến Tô Nhã sửng sốt, cô ấy nhìn mấy người Dương Hoành bất lực thở dài. Xem ra Dương Hạo đã nhìn ra mục đích của mình rồi.  

 

Nhưng cô ấy cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều, Dương Hạo có thể giúp cô ấy đã là tốt lắm rồi, cô ấy nào có thể tham lam được?  

 

“Dương Hạo!”, đúng lúc này Tô Nhã ngẩng đầu lên gọi, nhìn bóng lưng Dương Hạo nói: “Ngươi phải cẩn thận, trong tháp Địa Linh đều là mấy nhóm nhỏ võ luyện, trong số họ có rất nhiều người chiếm đóng đất ở đó, ngươi muốn vào tu luyện thì phải phòng bị đám người này”.  

 

Sau khi Tô Nhã và mấy người Dương Hoành rời đi, không lâu sau Dương Hạo đi ra khỏi nhà, sau đó cậu đến Võ Các trước.  

 

“Ông Ninh, đây là cuốn kỹ năng võ thuật thượng phẩm cấp Kim Linh, tôi sẵn lòng dâng cho Võ Các”, nói xong cậu đặt đao pháp Đại Dương trước mặt ông Ninh.  

 

Trước đó cậu đã sao chép một bản đao pháp Đại Dương nữa để lại cho mấy người Dương Hoành. Kỹ năng võ thuật cấp Kim Linh có thể nói là rất có được, dĩ nhiên cậu phải để huynh đệ của mình tu hành trước.  

 

“Ồ?”, ông Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó lướt nhìn cuốn sách cười nói: “Khá lắm, trong thượng phẩm cấp Kim Linh cũng xem như là mạnh, cuốn kỹ năng võ thuật này có thể đổi được ba nghìn điểm Công Huân”.  

 

Nói rồi ông Ninh lấy một miếng ngọc Công Huân ra, thấy thế Dương Hạo cũng lấy ngọc Công Huân của mình, sau khi ánh sáng lóe lên, ngọc Công Huân của cậu đã có thêm ba nghìn điểm Công Huân.  

 

Sau khi tạm biệt ông Ninh, Dương Hạo lại đến điện Công Huân tìm ông Hoắc.  

 

“Này chàng trai, đến đây”, nhìn thấy cậu đến, ông Hoắc mỉm cười, ông lão càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt với cậu.  

 

Dương Hạo gật đầu chào, sau đó nói: “Ông Hoắc, tôi có vài thứ muốn đổi điểm Công Huân với ông”.  

 

“Ồ?”, ông Hoắc khẽ đáp, sau đó nói: “Lấy ra đi, tôi xem thử cậu có thể lấy được thứ gì từ Du Vĩ Hòa?”  

 

Các loại linh dược như quả Hồng Nguyệt, cây song Linh Quý, hoa Đông Tuyền, thảo dược Viên Linh được đặt trước mặt ông Hoắc, lập tức khiến ông lão đã trải qua đời người sương gió cũng cực kỳ ngạc nhiên.  

 

“Xem ra cơ căn của nhà họ Du đúng là rất tốt, mấy thảo dược này đều là linh dược thượng hạng”, nói rồi ông ta tính toán một chút điểm cho Dương Hạo, nói: “Trong mười mấy cây linh dược này thì cây song Linh Quý có thể đổi được một nghìn Công Huân, quả Hồng Nguyệt có thể đổi một nghìn năm trăm điểm, hoa Đông Tuyền có thể đổi ba nghìn điểm, hoa Đông Tuyền có thể đổi ba nghìn điểm, thảo dược Viên Linh có thể đổi ba nghìn điểm, những thứ còn lại là mười nghìn điểm, cộng lại tổng là mười tám nghìn năm trăm điểm”.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK