Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Xem ra đám tộc Lân Giáp này đã coi nơi này là cứ điểm rồi, may là lần này tới vì cỏ Băng Lăng Vương, nếu không nơi này nhất định sẽ xảy ra hoạ lớn!”, trong lòng Dương Hạo hơi chấn động, y hoàn toàn có thể nghĩ tới việc nơi này ẩn chứa đám tộc Lân Giáp kia sẽ nguy hiểm tới độ nào.  

 

Mấy Đại Đế đều đang ở giới vực ngăn cản tộc Lân Giáp, thế nhưng lại không biết trên thực tế có một bộ phận người của tộc Lân Giáp đã tiến vào trong nội bộ của thế giới Phong Vũ một cách ma không biết quỷ không hay, một khi nội bộ hỗn loạn, chỉ cần có một chiến hoàng Tử Giáp ở đây thì rất có khả năng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho thế giới Phong Vũ.  

 

Vậy nên vừa hay giải quyết luôn đám người của tộc Lân Giáp này, tuyệt đối không được để chạy thoát dù chỉ là một tên!  

 

Nghĩ tới đây, Dương Hạo nói với Thừa Phong: “Thừa Phong, bây giờ ngươi hãy tới phía đông nam quan sát động tĩnh bên đó, theo suy đoán của ta, chắc chắn có không ít người của tộc Lân Giáp ở đó, nếu như bọn họ cử thêm người tới chi viện thì không cần khách khí, lập tức tiêu diệt!”  

 

Thừa Phong gật đầu, hắn đang chuẩn bị rời đi, Hạo Nhất đột nhiên nói: “Đại ca Thừa Phong, đệ cũng đi theo huynh nhé”.  

 

Thừa Phong không khỏi đưa mắt nhìn Dương Hạo, Dương Hạo biết thực lực của Hạo Nhất thậm chí còn mạnh hơn Thừa Phong, vậy nên khẽ gật đầu nói: “Được, Hạo Nhất, đệ cũng đi theo, thế nhưng nhất định phải thật cẩn thận!”  

 

Gương mặt Hạo Nhất lập tức lộ ra niềm vui, đi theo Thừa Phong, hai người nháy mắt đã biến mất.  

 

Dương Hạo hừ một tiếng, vừa hay nhìn thấy một chiến vương Xích Giáp tay cầm một thanh đao lớn bổ nhào về phía Tam Mục, y lập tức nổi giận, Tử Thần Kiếm trong tay đột nhiên loé ra một tia sáng chói lóa, phập một tiếng, chém cho chiến vương Xích Giáp kia thành bụi máu!  

 

Điều này khiến cho đám người của tộc Lân Giáp đang bao vây Tam Mục và Bát Túc không khỏi kinh ngạc, trong số những vẻ bao vây công kích, ngoại trừ năm chiến thần Kim Giáp ra thì là mười hai chiến vương Xích Giáp, thế nhưng bọn họ đều không ngờ lại có một nhân vật hung hãn tới vậy, một chiêu đã chém chết chiến vương Xích Giáp, ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không có.  

 

“Tiểu tử, ngươi là ai, có biết hậu quả của việc mạo phạm tới bọn ta không?”, một chiến vương Kim Giáp lạnh lùng nói, khắp người hắn là lớp giáp vàng, chỉ lộ ra hai con mắt, trong mắt giống như đang bùng lên một ngọn lửa.  

 

Tam Mục và Bát Túc thấy Dương Hạo thì hơi ngẩn ra, tiếp đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cũng coi như có cứu tinh tới rồi, hơn nữa còn là chủ nhân!  

 

Vốn dĩ Tam Mục và Bát Túc tới đại vực hoang vu này, mặc dù bọn họ là linh thú, thế nhưng muốn tìm thấy cỏ Băng Lăng Vương cũng không phải chuyện dễ dàng gì, khó khăn lắm mới đến được nơi này, lúc đang định hái cỏ Băng Lăng Vương thì lại bị đám người của tộc Lân Giáp này đột nhiên xuất hiện và ngăn lại.  

 

Tam Mục và Bát Túc cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì bọn họ đều chẳng thể tưởng tượng nổi đám người của tộc Lân Giáp này tới bằng cách nào.  

 

Bọn họ là linh thú cùng sinh ra với cỏ Băng Lăng, vậy nên việc có thể bình an vô sự tới được nơi này chẳng có gì kỳ quái, thế nhưng đám người của tộc Lân Giáp này đã xông vào kiểu gì, hơn nữa còn nhiều tới vậy!  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK