La Vân, người từng muốn giết cậu, bây giờ vẫn không ngừng ra tay với cậu. Đối với loại người như này, chỉ bằng cách tiêu diệt, như vậy bản thân mới có thể bình thản được.
“Đến lúc đột phá cảnh giới rồi”, Dương Hạo ngồi khoanh chân trên mặt đất, sau đó lòng bàn tay xuất hiện một viên Vạn Nguyên Tâm Đan, linh khí dồi dào tỏa ra khắp căn phòng.
“Ực!”, nuốt chửng Vạn Nguyên Tâm Đan, linh khí dồi dào lập tức xộc thẳng vào trong cơ thể Dương Hạo, dược lực cuồng bạo không ngừng tràn ra khắp tứ tứ chi xương cốt của cậu, gia tăng năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể.
“Từ bước ba đến bước bốn của cảnh giới Kim Linh cần một lượng linh khí khổng lồ. Mà bây giờ mình không thể dùng vạn thế ma khí quyết để tu luyện được, nếu không với sức mạnh của vạn thế ma khí quyết, linh khí trong vòng mấy chục dặm quanh đây đều sẽ bị mình hút sạch. Đến lúc đó nhất định sẽ có người phát hiện ra mình đang tu luyện ma công”.
Trong lòng Dương Hạo nghĩ thầm, sau đó điên cuồng tiêu hao linh khí trong cơ thể.
Dụng ý ban đầu của cậu là dùng Vạn Nguyên Tâm Đan và Luyện Hồn Ngọc Đan để đột phá cảnh giới. Nhưng với tình huống bây giờ, tạm thời chỉ có thể dùng Vạn Nguyên Tâm Đan mà thôi.
Cuộc đánh giá đã kết thúc với cái chết của trưởng lão Phong Thiên Không. Mà cuộc đánh giá năm nay đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa kể từ thời điểm Phong Thiên Không phá vỡ quy tắc.
Nhiều đệ tử rời đi dưới sự chỉ huy của tam trưởng lão Thiết Đằng và tứ trưởng lão Thư Bất Thanh, toàn bộ quảng trường trống rỗng chỉ còn lại mùi máu tanh.
Ở ngọn núi phía sau, năng lượng mạnh mẽ vẫn đang tỏa ra khắp nơi, năm Tiên Thiên tiểu thành, đối diện với sáu cường giả hàng đầu của học viện Linh Không, đang dần gặp bất lợi.
“Đi thôi!”, sau khi biết mọi chuyện chẳng lành, một trong số năm người đó hét lớn rồi cùng bốn người còn lại nhanh chóng rời đi.
Cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành, nếu như chúng cố chấp muốn rời đi, cho dù là tam lão và ba đệ tử cốt cán đuổi giết, cũng không thể nào ngăn được.
Sau khi kết thúc trận chiến, tam lão và ba đệ tử cốt cán nhìn nhau, đi về phía sau ngọn núi.
Bọn họ đi được hơn mười dặm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, phía sau người đó là một hang động cực lớn.
Khi đến trước mặt người đó, sáu người đồng thời quỳ xuống.
“Tham kiến chủ nhân”.
“Tham kiến sư tôn!”
Danh hô mà tam lão gọi là chủ nhân, còn đám người Vấn Huyền Lăng lại gọi là sư tôn. Không một ai biết, trong học viện Linh Không, địa vị của tam lão thậm chí còn không bằng ba đệ tử cốt cán.
Đôi mắt đang nhắm nghiền của người đó đột nhiên mở ra, sau đó hai luồng ánh sáng ma màu đen bắn ra, khiến cho người ta cảm giác tim đập nhanh không rõ nguyên nhân.
Khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn. Cả bộ y phục màu đen, gần như hòa nhập với màn đêm xung quanh. Y đứng ở đó, phảng phất sự hắc ắm, khiến cho người ta không thể dò đoán.
Thanh niên nhìn sáu người trước mặt, nói: “Đứng lên hết đi!”
Tam lão cùng ba huynh đệ Vấn Huyền Lăng đứng dậy, sau đó cung kính đứng trước mặt người thanh niên, thái độ vô cùng tôn trọng.
“Cậu ta thế nào rồi?”, người thanh niên đó hỏi.