Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Dương Hoắc, ngươi hãy dẫn cậu ta đến đây gặp ta!”, Dương Triển nói.  

 

“Không!”, lúc Dương Hoắc đang chuẩn bị nhận lệnh, Dương Triển lại xua tay nói: “Ta sẽ tự mình đi gặp tên tiểu tử đó!”  

 

“Cái gì?”, Dương Hoắc sững sờ. Chỉ cần lão tổ triệu kiến, tất cả mọi người trong Dương Thị đều sẽ tranh nhau đến thăm hỏi. Vậy mà bây giờ lão tổ lại chủ động đi gặp một tên tiểu bối, điều này khiến Dương Hoắc vô cùng kinh ngạc.  

 

“Vù!”, lúc hắn đang sững sờ, bóng người của Dương Triển đã biến mất. Chớp mắt, đã đến phía trên sân Dương Hạo đang ở.  

 

Nhìn vào khoảng sân gần như bị san bằng bên dưới, và cả bóng dáng khoanh gối trong đống đổ nát của ngôi nhà, Dương Triển không khỏi nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười.  

 

“Người ta nói kiếm tu đáng sợ, nhưng trước đây ta không hề nghĩ vậy. Bây giờ thấy được kiếm thuật của tên tiểu tử này, ta mới tin điều đó”, Dương Triển đứng trên không trung, không làm phiền Dương Hạo, mà chỉ yên lặng quan sát.  

 

 

 

“Kiếm đạo của hắn quả thật rất hung hiểm, ha ha! Sau này nếu những tên tạp nham của Kiếm Đạo Tông dám nhắc đến kiếm, ông đây sẽ cho chúng thấy thế nào là kiếm tu thật sự”, Dương Triển nở nụ cười yên tĩnh chờ đợi, nhưng không ngờ mình lại đợi tận bảy ngày.  

 

“Phù!”, bảy ngày sau cuối cùng Dương Hạo cũng mở mắt ra.  

 

Y phun ra một luồng khí lưu chứa kiếm ý cực mạnh, khẽ thở dài, mấy ngày nay y cũng chẳng có chút tiến bộ nào với kiếm thứ bảy của Kiếm Lạc Hoàng Hôn.  

 

Một kiếm Hoàng Hôn này hầu như đã bao hàm một loại cảnh giới vô thượng, vừa đánh ra một kiếm, hoàng hôn, vạn vật chìm vào yên tĩnh. Y dường như cảm nhận được một chút ở cấp bậc này, nhưng bất kể thế nào cũng không thể chạm đến được cảnh giới yên tĩnh của trận pháp.  

 

“Xem ra ta vẫn còn kém một chút”, y thờ dài, sau đó thoải mái khẽ nói: “Nếu dễ lĩnh hội như thế thì đó chẳng phải là kiếm thuật do một thế hệ Đại Đế tạo ra”.  

 

Vừa nói xong câu này, y đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời thì nhìn thấy ông lão râu khá dài đứng giữa không trung, cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của đối phương, y không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.  

 

Thiên Quân, còn là Thiên Quân ở bậc cấp cao. Nếu mình có thể đạt đến cấp bậc này có lẽ sẽ không có cảm giác nguy cơ hiện giờ với Kinh Ninh Thiên Quân nữa.  

 

Đồng thời y cũng đoán được thân phận của đối phương, trong bộ tộc Dương Thị, người có thể đạt được cảnh giới như vậy chỉ có một mình lão tổ Dương Triển vô song kia mà thôi.  

 

Bảy ngày trước, y phát hiện ra khí tức của đối phương, lúc Thiên Quân lục trọng này đến cũng không hề che giấu khí tức của mình.  

 

Sức mạnh đại đạo khủng khiếp đó suýt nữa đã phá vỡ sự yên tĩnh trong lúc tu luyện của Dương Hạo, cũng may tâm cảnh của y vô cùng vững chắc nên mới có thể không bị ảnh hưởng.  

 

“Xin chào tiền bối”, đúng mực chào hỏi, sau đó Dương Hạo cũng đi đến giữa không trung nhìn thẳng vào sự tồn tại đỉnh cấp trong bộ tộc Dương Thị.  



“Nhóc con, khá lắm, thật sự rất khá”, Dương Triển híp mắt cười nói, liên tục khen ngợi. Đến bây giờ người trong bộ tộc Dương Thị từng được lão khen cũng chỉ có một mình Dương Hạo. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK