"Kim Nham Chi Thân đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn, muốn đột phá thì cần phải làm nền. Tuy nhiên, hai kim loại này cộng với Ô Kim Sa có lẽ không đủ!”, Dương Hạo thở dài.
Nhưng không có cách nào, điện Đan Khí hiện chỉ có bằng đó. Đối với các kim loại khác, không thích hợp lắm cho việc luyện hóa Kim Nham Chi Thân.
“Dù sao thì cứ luyện trước rồi nói vậy”, Dương Hạo nói xong liền quỳ xuống, bắt đầu tế ra ma diễm, sau đó vận hành Kim Nham Chi Thân, bắt đầu nuốt lấy tinh hoa của kim loại.
Thời gian trôi qua, một ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt, cậu lại vì tu hành mà quên thân.
Bên ngoài đại sảnh điện Đan Khí, một bóng người đang ngồi trên cao, lặng lẽ chú ý tới bóng người ở cổng điện Đan Khí.
Người này không ai khác chính là Ôn Hoa Vũ. Hắn đã thề sẽ giết Dương Hạo trong điện Đan Khí, và bây giờ hắn đang chờ đối phương xuất hiện.
Nhưng mà, hắn đã đợi ba ngày rồi, ba ngày này Dương Hạo cũng chưa xuất hiện.
Bên trong phòng, một tia sáng vàng lóe lên, ánh sáng vàng chói mắt suýt nữa khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sau khi ánh vàng tan biến, Dương Hạo mở mắt ra, ánh vàng trong đôi đồng tử kia cũng dần dần lắng xuống.
“Còn thiếu chút nữa”, cậu thở dài.
Hai kim loại và Ô Kim Sa đều bị cậu nuốt chửng, nhưng Kim Nham Chi Thân của cậu vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Tử Phủ.
Lúc trước tại cuộc đấu giá, cậu nghĩ Ô Kim Sa có thể giúp cậu đột phá. Nhưng bây giờ có vẻ như những gì cậu nghĩ vẫn còn quá đơn giản. Có lẽ mười thùng Ô Kim Sa nữa cũng chưa chắc có thể đột phá.
“Kiếm Lạc Hoàng Hôn”, khẽ động, cuốn sách bằng da thú kỳ lạ xuất hiện trong tay cậu.
Nhẹ nhàng mở sách ra, kiếm lạc, địa liệt, thiên biến, hoàng hôn. Tám ký tự lớn khắc sâu vào mắt cậu. Tám chữ này dường như chứa đựng những hiểu biết sâu sắc về kiếm đạo vô tận ập thẳng vào tâm trí cậu.
“Thật là một kiếm kỹ mạnh!”, cậu không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Lật trang khác, chợt thấy rất nhiều chữ được ghi lại, chính là phương pháp tu luyện của Kiếm Lạc Hoàng Hôn. Chỉ cần một cái liếc mắt, Dương Hạo đã chìm sâu vào trong đó.
"A? Ra là khí tức chiến kỹ thượng cổ. Tiểu Quỷ, cậu lấy được gì thế này?”, lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói khiến Dương Hạo thức tỉnh.
Sau khi cảm ngộ về kiếm đạo tràn vào tâm trí Dương Hạo vừa rồi, đã đánh thức Lão Ma đang ngủ say, vậy là lão xuất hiện.
“Lão Ma”, Dương Hạo sửng sốt, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi vừa mới kiếm được một kiếm kỹ, nhưng luôn khiến tôi cảm thấy không thể tu luyện. Dù tôi dùng cách nào đi chăng nữa cũng không được”.
“Ồ?”, Lão Ma kinh ngạc, liền hóa thành một bóng ma bay ra khỏi đầu của Dương Hạo.
Khi nhìn thấy kiếm kỹ trong tay Dương Hạo, trong mắt lão hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ra là kiếm kỹ này, chẳng trách cậu không thể tu luyện”, Lão Ma nói xong quay đầu nhìn Dương Hạo, đưa tay chạm nhẹ vào lông mày của Dương Hạo.
Sau đó thân ảnh của lão nhanh chóng tiêu tán, trước khi tiêu tán còn có một giọng nói của linh hồn: "Tiểu tử, lĩnh hội đi! Kiếm Lạc Hoàng Hôn này có thể so sánh cới kiếm thuật kiếm đạo Hoàng Tuyền đó. Rơi vào tay cậu, có thể là ý trời. Không ai trong thiên hạ biết cách tu luyện nó trừ ta".