Thì ra Dương Hạo không ngăn cản hai người bọn họ chạy trốn không phải vì không muốn mà là cậu khinh thường, để đối phó với hai người họ, học viện Linh Không sẽ làm, không ai có thể giúp nổi họ.
Nhìn thấy hai người dừng lại, Dương Hạo khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Cậu nói: "Tam trưởng lão, tôi sẵn sàng thay mặt Chấp Pháp đường ra tay, khuếch trương thanh thế của học viện Linh Không. Nếu hai người này có thể đánh bại tôi trên chiến đài Sinh Tử, họ có thể rời đi. Nếu họ thua, chết cũng không tiếc. Xin Tam trưởng lão đồng ý yêu cầu của đệ tử".
Tam trưởng lão không nói gì, nhưng trên mặt mang theo nụ cười, gật đầu. Hai người này bị Dương Hạo tìm được, xử lý như nào, tiểu tử này hoàn toàn có thể lên tiếng.
“Dương Hạo, ngươi đang ép buộc chúng ta”, hai người áo đen quay đầu lại, một tên khá lớn tuổi mang vẻ mặt đầy sát khí.
Dương Hạo mỉm cười lấy trường kiếm chỉ về phía họ: "Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Hãy đến chiến với ta đi. Nếu thắng thì có thể rời khỏi học viện Linh Không".
"Giết!"
“Vậy thì chết đi”, hai người áo đen trong nháy mắt lao ra khỏi đám người, sau đó trực tiếp xông lên chiến đài Sinh Tử.
Một trong số họ đã nhảy cao như một con đại bàng và từ trên cao hướng về phía Dương Hạo. Hai con dao găm màu đen xuất hiện trong tay hắn, lộ ra những cạnh sắc bén của chúng.
Người kia thì tấn công từ mặt đất, và cũng có hai con dao găm trong tay. Ánh sáng lạnh lẽo trên dao găm lấp lóe, nhằm tới ngực Dương Hạo.
“Khi ngươi ám sát ta ở nghĩa trang, suýt chút nữa đã giết chết ta. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm mùi chết chóc”, giọng điệu của Dương Hạo lạnh lùng, ngay sau đó kiếm sắt liền đâm ra.
“Huyết Luyện Cửu Kiếm, kiếm nhị!”, đột nhiên, một đạo quang mang màu máu từ trên trời bay lên, một đường kiếm sắt như nhuốm máu, sát ý nồng đậm ngập trời.
“Chết!”, kiếm quang lướt qua không để lại dấu vết, ánh sáng của kiếm này sáng chói như vậy, nhưng khi ánh sáng tiêu tán, sát ý kinh người lại lặng lẽ lùi lại.
"Phịch!"
“Phịch!”, hai tên sát nhân áo đen đều đã chết. Cho dù cảnh giới của bọn họ cao hơn Dương Hạo, chiêu thức tàn nhẫn và độc đoán, nhưng dưới Huyết Luyện Cửu Kiếm cảnh giới Kim Linh thì họ chẳng là gì.
Dương Hạo cầm kiếm sắt trong tay, khí tức ngút trời. Máu chảy ra từ lưỡi kiếm, gõ vào tim của mỗi đệ tử đang xem trận chiến.
Quá mạnh. Hai từ này có lẽ không đủ để diễn tả sự bàng hoàng trong lòng những người này. Dương Hạo ở cảnh giới Ngân Linh bước một có thể giết chết cao thủ cảnh giới Ngân Linh bước hai.
Chỉ với một nhát kiếm, cậu đã giết chết hai người. Đường kiếm của cậu không chỉ làm kinh động các đệ tử nội môn dưới đài, mà còn làm kinh động đến hai trưởng lão và hơn mười vị lão sư trên khán đài.
Cầm thanh trường kiếm trên tay, cậu kiêu hãnh đứng trên bục cao. Ánh mắt Dương Hạo lại quét qua đám người, từng người một, tất cả những người trước đây lộ ra sát ý với cậu đều bị cậu tìm ra.
“Ngươi, lên đi, sống chết chớ luận”, cậu dùng kiếm chỉ vào một trong những đệ tử ưu tú, sát khí vẫn uy nghiêm.
Nam nhân hơi sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Hạo, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
"Là Vương Bị sư huynh!"
"Cậu ta muốn thách đấu với Vương Bị sư huynh sao? Làm sao có thể? Vương Bị sư huynh dường như không có thù oán gì với cậu ta mà! Hơn nữa, Vương Bị sư huynh vẫn luôn là người tốt. Tại sao cậu ta lại làm như vậy?”
"Tu vi của Vương Bị sư huynh là cảnh giới Ngân Linh bước ba, nhưng Dương Hạo vừa mới đánh bại Vu Phi ở cảnh giới Ngân Linh bước ba. Có thể trong một trận chiến khốc liệt, Vương Bị sư huynh cũng sẽ thua trước sự hung dữ của Dương Hạo".
"Hừm! Không thể. Vương Bị sư huynh đã ở cảnh giới Ngân Linh bước ba hơn một năm rồi, làm sao có thể so sánh với Vu Phi?”…
Đám đông tiếp tục bàn luận, mọi người đều nhìn về phía Vương Bị. Không chỉ có đệ tử nội môn, mà rất nhiều đệ tử ưu tú cũng nhìn hắn chằm chằm.