Sau đó cô ta liếc mắt nhìn phía sau nói: "Tên độc dược kia, ngươi và Tô Khanh chặn phía sau. Đừng nghĩ tới việc lười biếng, nếu như ngươi dám giở trò xảo quyệt, ta đảm bảo ngươi sẽ là người chết trước”.
Đỗ Diệu, hai chữ này biến thành ‘độc dược’ từ trong miệng của Phù Nguyệt. Đây là điểm mà hắn không thể nhẫn nhịn nhất. Có điều, bây giờ đang bị người khác áp chế nên hắn chỉ đành nhân nhượng.
"Yên tâm đi! Tôi biết như thế nào mới có thể bảo vệ tính mạng”, Đỗ Diệu nói một tiếng, sau đó nghiêm nghị nhìn về phía bầy Ám Giáp Thú, sát khí ngất trời.
"Gầm!", "Gầm!", tiếng gầm gừ vang lên, trong phút chốc có mấy trăm con Ám Giáp Thú lao ra, khí thế hung hãn nhấn chìm năm người.
"Giết!", Phù Nguyệt hét một tiếng, sau đó một tầng khí tức cực kỳ lạnh lẽo phả ra từ cơ thể mỏng manh, quấn lấy xung quanh mười mấy con Ám Giáp Thú.
"Rắc rắc!", sức mạnh hàn băng ngay lập tức bao bọc hàng chục con Ám Giáp Thú, nhưng một lúc sau lớp băng vừa mới kết thành kia đã bị vỡ tan.
"Gầm!", một bầy Ám Giáp Thú với băng giá đang còn trên người tức giận nhe nanh lao về phía Phù Nguyệt.
"Da của những con thú này rất dày, hơn nữa còn có lớp vảy phòng thủ, hàn băng của muội căn bản không thể giết được chúng”, giọng nói của Dương Hạo vang lên, sau đó một đường kiếm quang màu đỏ rực lan rộng hơn mười mét.
"Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm Tam”, một tiếng quát tháo, mũi kiếm kia lấp lánh vô cùng, ý chí cuồng bạo cùng Ý Chí Ác Ma lập tức bị quét sạch hơn mười mét.
"Phù”, hết lần này đến lần khác, dưới thanh kiếm của Dương Hạo, lớp da của những con Ám Giáp Thú kia căn bản không thể chặn lại kiếm của cậu. Lớp vảy vỡ nát, thân thể bị cắt thành hai nửa.
Chỉ với một kiếm, Dương Hạo đã quét sạch mười chín con Ám Giáp Thú. Một mình cậu một kiếm, đứng phía trước, kiếm khí cuồn cuộn không ngừng tỏa ra từ trên người cậu.
“Trái phải, phía sau giao cho các ngươi, bầy phía trước để cho ta”, ánh mắt Dương Hạo sắc bén, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng sát khí đã tràn ngập khắp bốn phía.
“Giết!”, vừa dứt lời, cơ thể của cậu liền lao vào đám Ám Giáp Thú, một người một kiếm, mỗi một nhát kiếm đều có thể giết chết một Ám Giáp Thú.
Cơ thể của cậu cực kỳ linh hoạt, mấy con Ám Giáp Thú cùng xông lên tấn công cậu, hình như rất hung ác, nhưng đã dễ dàng bị cậu quật ngã, Thần Hành Bộ phát huy đến cực hạn. Mặc dù chỉ mới ở nhập môn cấp một nhưng tốc độ không thua gì Ám Giáp Thú.
“Phịch!”, kiếm của cậu cũng cực nhanh. Không có kỹ năng kiếm thuật, nhưng lại tốt hơn hẳn kỹ năng kiếm thuật.
Ảnh kiếm vung ra, bầu trời tràn ngập đường mũi kiếm đỏ rực. Những con Ám Giáp Thú vừa đụng phải đã bị thương, làn da cứng của chúng trở nên mỏng manh như đậu phụ dưới lưỡi kiếm hung hãn.
Một mình Dương Hạo giống như một cỗ máy tàn sát, chỉ trong mười nhịp thở đã có gần sáu mươi con Ám Giáp Thú chết trong tay cậu.
Phù Nguyệt theo dõi đòn tấn công của Dương Hạo, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt híp lại rất quyến rũ.