“Không!”, một tiếng kêu chói tai phát ra từ miệng Tuần Trung.
“A”, ngay sau đó, những giọng nói thống khổ vang lên khắp không gian mấy dặm. Bảy người, dưới một nhát kiếm, toàn bộ đều bị chém thành hai mảnh.
“Chờ chết đi”, khóe miệng Dương Hạo nở một nụ cười tà ác, sau đó cơ thể cậu lóe lên, biến mất trước thân thể bị chặt làm đôi của đám đệ tử chấp pháp này.
Thậm chí cậu còn không thèm lấy bảo vật không gian trên người đối phương.
Sau Tuần Trung, Dương Hạo lại tìm thêm được vài người. Bọn chúng là những đệ tử tương đối giỏi trong số những đệ tử tinh anh, Vương Bị và Ô Sâm. Cảm giác giết người khiến cậu hưng phấn, khiến ma ý trong cơ thể cậu càng mạnh mẽ hơn.
Mấy ngày cuối cùng, cậu liên tục đi qua những ngọn núi. Không chỉ như vậy, cậu không ngừng xuất hiện trước mặt mấy đệ tử trong học viện Linh Không, sau đó lại chậm rãi rời đi.
Tận dụng chút thời gian này, cậu muốn lôi hết đám người muốn trừ khử cậu ra.
Dưới màn đêm, dãy núi Yêu Ma càng thêm u ám. Trong không khí có mùi máu tanh, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Dương Hạo khoanh chân ngồi trên ngọn cây đại thụ, hai mắt nhắm nghiền, toàn bộ linh khí mỏng manh trong phạm vi mười dặm đều bị vạn thế ma khí quyết của cậu nuốt vào trong cơ thể.
Bước thứ ba cương lực của cảnh giới Kim Linh, muốn đột phá đến bước thứ tư cũng không dễ dàng gì. Ngay cả khi đã có được ngọc đan cấp thượng phẩm như ngọc đan Tinh Tề, thì cũng khó đạt được cảnh giới này.
Tuy nhiên, cậu cũng không vội, với thực lực hiện tại, cậu chẳng ngán gì đám cảnh giới Kim Linh. Cho dù là cảnh giới Tiên Thiên, cậu vẫn tin mình ứng phó được.
“Vù!”, vừa thở vừa hít, từ trong miệng Dương Hạo phun ra một luồng khí đen đục. Trong cơ thể cậu, từng tầng ma khí liên tục ngưng tụ, đen và vàng trộn lẫn vào nhau.
Ma khí ban đầu vốn tượng trưng cho bóng tối và cái chết. Ánh sáng vàng của cảnh giới Kim Linh được sơn màu đen, tăng thêm cảm giác uy nghiêm và mạnh mẽ.
“Hử?”, đột nhiên, Dương Hạo bị một luồng khí cực mạnh đánh thức.
Cậu mở mắt và quét mắt qua một khu rừng cách đó vài dặm. Nơi đó, có mấy luồng khí tức rất nồng đậm, trong đó có một luồng sát khí, không ngừng đuổi theo những luồng khí tức khác, lao thẳng về phía cậu.
Sau khi đứng lên, Dương Hạo cũng không rời đi ngay, mà lại yên lặng chờ tại chỗ.
Một lúc sau, bảy tám bóng người xuất hiện trong tầm mắt cậu. Bảy người phía trước đang chạy rất nhanh, từ quần áo và sắc mặt có thể thấy, những người này chắc chắn không phải là đệ tử của học viện Linh Không.
Phía sau bọn họ, chỉ có một người, chính là kẻ mạnh nhất mà Dương Hạo cảm nhận được.
Người này khoảng ngoài hai mươi tuổi, trông vô cùng lạnh lùng. Một đôi mắt vô cùng sắc bén, sát khí tỏa ra từ con ngươi khiến người ta kinh ngạc.
Dương Hạo liếc nhìn người thanh niên vài cái rồi khẳng định người này nhất định là đệ tử của học viện Linh Không. Về phần người mà anh ta đang đuổi theo, hẳn là tiểu đội Tán Tu tiến vào dãy núi.
Chỉ là không biết hai bên có ân oán như thế nào mà đệ tử của học viện Linh Không lại truy sát và giết những người này một cách điên cuồng như vậy.
Đúng lúc này, cậu thanh niên ở sau đám người kia phát hiện ra Dương Hạo đang đứng trên cành cây, sau khi nhìn quần áo trên người cậu, cũng nhận ra cậu là đồng môn.
“Vị sư đệ này, giúp huynh cùng giết những tên này đi”, người thanh niên nói.
Thực lực của người này rất mạnh, ánh sáng vàng khắp người tỏa sáng vô song. Mà bảy người trước mặt cũng không yếu, đều ở cảnh giới Kim Linh.