Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Cô ta thầm nghĩ: "Xem ra sự lựa chọn của ta là đúng, Hỏa Nha Kiếm quả thực là thích hợp nhất với cậu ta. Chỉ không biết cậu ta có thể sử dụng Hỏa Nha Kiếm mạnh đến mức nào. Bảo vật Huyền Dương không dễ điều khiển như vậy đâu”, tên này còn không để cho Hỏa Nha Kiếm nhận chủ cơ mà!"  

 

Có một số điều Phù Nguyệt đã không nói ra. Người tu luyện đôi khi phải dựa vào bản thân để lĩnh hội một số thứ, cô ta đã đưa cho Dương Hạo thanh Hỏa Nha Kiếm, nhưng Dương Hạo phải tự mình khám phá phần còn lại.  

 

“Ta cũng không thể thua cậu ta được!”, Phù Nguyệt quay đầu cười tinh nghịch, sau đó trên tay xuất hiện một thanh kiếm mỏng.  

 

Một nhát kiếm đâm ra, thanh kiếm xuyên qua không khí lạnh giá. Dường như có một cơn gió lạnh thổi qua, rồi luồng không khí băng giá chợt như bùng lên, sương mù giăng khắp nơi.  

 

“Xoẹt!”, mặc dù đòn đánh của cô ta không nhanh bằng Dương Hạo, nhưng đòn đánh của cô ta cũng không hề yếu chút nào, từng đường kiếm đều rất dữ tợn.  

 

Trong tay cô ta, Ám Giáp Thú cũng không thể chống đỡ nổi một chiêu. Trong nháy mắt, mấy chục con Ám Giáp Thú đã chết trong tay cô ta.  

 

Tô Nhã thì yếu hơn một chút, tuy rằng thực lực không hề kém cỏi, nhưng chắc chắn không thể so với Dương Hạo và Phù Nguyệt. Cô ấy đã phải vật lộn để đối mặt với bốn con Ám Giáp Thú một mình. Nhưng tạm thời vẫn có thể trụ được.  

 

Tô Khanh và Đỗ Diệu thì khá là tốn sức, một người đối phó với hai con Ám Giáp Thú nhưng đều bị chúng áp chế. Những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn để lại nhiều vết máu trên miệng hai người họ, tình hình rất căng.  

 

“Chết tiệt, chúng ta không thể trụ được nữa rồi”, mấy con Ám Giáp Thú xông tới, Tô Khanh không nhịn được kêu lên.  

 

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, vốn dĩ cậu ta đang bị thương, giờ bị Ám Giáp Thú cào cho mấy cái, càng thêm yếu ớt. Mặt khác, Đỗ Diệu vẫn rất khí thế, hắn vẫn có thể trụ được giữa đám Ám Giáp Thú.  

 

“Có quá nhiều, mọi người tranh thủ giết chết Ám Giáp Thú đi”, sắc mặt Phù Nguyệt nghiêm trọng, kiếm khí càng thêm dữ tợn, nhát nào chém ra nhát đó có Ám Giáp Thú mất mạng.  

 

“Vù!”, thân ảnh của Dương Hạo giống như một luồng sáng đen, Hỏa Nha Kiếm vung ra một luồng ánh sáng hình bán nguyệt cực lớn, lập tức chém đầu vài con Ám Giáp Thú.  

 

Sau khi quét sạch đám Ám Giáp Thú xung quanh, trên mặt cậu hiện lên vẻ tàn nhẫn. Giơ Hỏa Nha Kiếm lên, trên mép kiếm không ngừng ngưng tụ một tầng linh khí.  

 

“Huyết Luyện Cửu Kiếm, Kiếm tứ!”, một kiếm xuất ra, mép kiếm đỏ rực xẹt qua một đường vòng cung, luồng khí sắc bén bao phủ bán kính mười mét.  

 

Trong khoảnh khắc, hàng chục con Ám Giáp Thú đã ngã khuỵu dưới lưỡi kiếm đó. Mà vào lúc này, cậu cũng không dừng lại, kiếm khí ngút trời, Hỏa Nha Kiếm lại lần nữa vung lên.  

 

“Kiếm ngũ!”, kiếm này uy lực gấp đôi Kiếm tứ trước đó, ánh sáng tỏa ra chói mắt hơn, khoảng cách cũng tăng lên gấp đôi.  

 

“Phụt!”, mùi máu tanh nồng nặc bầu trời.  



“Kiếm lục!”, một đường kiếm khác, mạnh hơn đường kiếm trước. Một đường vòng cung dài ba mươi mét xuất hiện, kiếm quang quét ra, một con Ám Giáp Thú mất mạng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK