“Phi Nhai Tông là môn phái do Phi Thiên Nhai lập ra. Số người lên tới hàng chục nghìn, mỗi người đều vô cùng tài năng. Tên điên mà ta nhắc đến tên là Đông Long, là đệ tử số một nổi danh của Phi Nhai Tông, là một kẻ điên”.
“Ta cũng không biết chính xác tuổi của hắn, nhưng nghe nói hắn tuyệt đối chưa quá hai mươi tuổi. Ta từng tận mắt nhìn thấy, tên này dùng một chiêu tiêu diệt cường giả cảnh giới Linh Kiếp bước một, được mệnh danh là yêu nghiệt đầu tiên ở Thanh Châu với cảnh giới Tử Phủ mà có thể giết chết người ở cảnh giới Linh Kiếp. Trận chiến đó, hắn được mệnh danh là kẻ điên”.
“Cảnh giới Tử Phủ giết chết cảnh giới Linh Kiếp”, Dương Hạo hít một hơi khí lạnh, trong lòng cũng trở nên ngưng trọng.
Nếu đúng như lời Ngưu Đằng nói thì tên điên họ Đông thực sự là một nhân vật đáng sợ. Cậu cho rằng thực lực của mình không yếu, nhưng đối với cảnh với Linh Kiếp thì hoàn toàn không có chút tự tin nào. Một chiêu tiêu diệt Linh Kiếp bước một, thực lực của Đông Long thực quá mạnh mẽ.
“Ha ha! Ngưu Đằng, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, thật là có duyên đấy!”, Đông Hình lớn tuổi nhất, mặc một chiếc áo choàng dài màu vàng cười nói.
Sau đó hắn liếc nhìn Lãnh Lăng, trong mắt xẹt qua một tia sáng dữ dội. Đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo, cảm nhận tu vi của Dương Hạo, khóe miệng nhếch lên, tràn đầy khinh thường.
Hắn nói với Ngưu Đằng: “Ngưu Đằng, ngươi càng lúc càng ngu ngốc. Thành lập liên minh mà lại dắt theo một tên Tiên Thiên viên mãn rác rưởi. Lẽ nào ngươi không biết, Tiên Thiên đối với chúng ta đều là con muỗi sao?”
“Hừ!”, Ngưu Đằng hừ một tiếng nói: “Đông Hình, ta làm gì, chọn ai, hình như không đến lượt ngươi chỉ trỏ nhỉ?”
“Ngưu Đằng, ngươi như vậy là sai rồi. Đại ca của ta chỉ là cho ngươi một lời khuyên. Ngươi không cảm kích đại ca ta, ngược lại còn nói lời khó nghe, đúng là thô lỗ”, Đông Lang cười khẩy một tiếng.
Đông Trạch nhỏ tuổi nhất cũng cười gằn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ngưu Đằng, ta thấy ngươi đúng là rác rưởi. Mỗi lần gặp ngươi, miệng ngươi đều thối như vậy. Xem ra ba huynh đệ bọn ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi một trận tử tế mới được”.
“Dựa vào các ngươi ư?”, Ngưu Đằng gầm lên với vẻ mặt tức giận, khí tức cuồng hãn lập tức bộc phát ra.
“Đúng, dựa vào huynh đệ bọn ta”, Đông Hình cười khẩy. Sau đó bước lên một bước, khí thế hung hãn lập tức áp chế về phía ba người Dương Hạo.
“Ầm ầm!”
“Uỳnh!”, khí thế hung hãn tấn công lập tức khiến cho sắc mặt Lãnh Lăng khẽ thay đổi, cơ thể khẽ rung lên.
Về phần Dương Hạo, chân liên tiếp lui về phía sau mấy bước, thân thể cũng bị va chạm mạnh, máu trong lồng ngực sôi trào.
Cậu tự cười khổ một tiếng, phải nói rằng thực lực hiện giờ của cậu quá yếu rồi. Không chỉ ở mức cảnh giới mà còn về năng lượng tu vi nữa. Cậu tụt lại so với cảnh giới Tử Phủ quá nhiều.
Gặp đại ba người cũng là cảnh giới Tử Phủ nguyên trì, nếu như tới gần cầu thang tới Thiên Thành, chỉ e là đối thủ gặp phải sẽ càng mạnh, xuất hiện cảnh giới Linh Kiếp cũng không phải là chuyện lạ.
“Lão đại, huynh không sao chứ? Nếu không ổn, ta và lão nhị cùng lên. Bọn ta tuyệt đối sẽ không khiến huynh phải chịu sự sỉ nhục bởi đám ngu này”, Ngưu Đằng nói, sau đó cơ thể cường tráng chặn trước mặt Dương Hạo.