“Này!”, Ngưu Đằng giật mình, sau khi tỉnh ra liền tức giận nói: “Lão đại, huynh có thể sỉ nhục nhân cách của ta, nhưng không được sỉ nhục họ của ta, nếu không ta sẽ lật mặt với huynh”.
“Vốn dĩ là vậy, lão đại nói không sai”, Lãnh Lăng ở bên cạnh lạnh lùng tiếp lời.
“Lão nhị, huynh kiếm chuyện đúng không? Chi bằng chúng ta chiến một trận, ta nhất định sẽ khiến huynh bò xuống!”, Ngưu Đằng xoay người, tức giận trợn mắt nhìn Lãnh Lăng.
“Đệ nhất quyết đòi đặt tên nhưng lại cứ muốn dùng họ của mình. Chi bằng chọn một cái tên trong số tên của ba chúng ta, thế nào?”, Dương Hạo đề nghị.
“Ý kiến hay!”, Ngưu Đằng nghe thấy câu này, hai mắt sáng lên. Sau đó bắt đầu suy tư, một lúc sau, khi tên này nói ra một cái tên, cả Dương Hạo và Lãnh Lăng đều lạnh gáy.
“Ngưu Dương Lăng, không không, không hay”.
“Dương Lăng Ngưu? Cũng không được”.
“Hay là Dương Ngưu Lăng? Vậy cũng chả hay”.
“Có rồi! Đằng Lãnh Dương. Cái này, đủ khí thế!”
Dương Hạo muốn sụp đổ luôn. Cậu quay đầu nhìn Ngưu Đằng, nói: “Nếu đệ thực sự nghĩ không ra, chi bằng để ta nghĩ cho?”
“Đầu óc đó của hắn, chẳng nghĩ ra được gì ngoài tên”, Lãnh Lăng cũng bật cười.
Dương Hạo đứng yên, sau đó ánh mắt xẹt qua, nói: “Từ nay về sau, ba người chúng ta sẽ tên là Thiên Thành Chi Tử, thế nào?”
“Thiên Thành Chi Tử?”, Lãnh Lăng gật đầu, coi như đồng thuận.
Còn Ngưu Đằng thì vỗ trán, nghĩ một chút, lầm bầm nói: “Mặc dù không bằng tên ta đặt, nhưng cũng được. Vì huynh là lão đại, vậy nghe huynh đi!”
“Thiên Thành là lấy tên của Thiên Thành. Chúng ta gặp nhau ở đây, sau đó kết nghĩa huynh đệ”, Dương Hạo giơ ngón tay chỉ vào thành trì mờ ảo, nói.
Theo hướng ngón tay của cậu, Ngưu Đằng và Lãnh Lăng cũng nhìn sang, lúc này ba người đột nhiên ngưng tụ, trong tầm mắt xuất hiện mấy bóng người, chính là hướng Dương Hạo chỉ tới.
“Đông Hình, Đông Lang, Đông Trạch!”, nhìn ba người này, ánh mắt Ngưu Đằng lộ ra vẻ sợ hãi, giọng điệu nghiêm trọng, nói: “Lão đại, lão nhị, chúng ta gặp rắc rối rồi. Ba người này là hậu duệ của Phi Nhai Thiên Quân của Đông Ngọc triều, cả ba đều là cảnh giới nguyên trì”.
“Phi Nhai Thiên Quân của Đông Ngọc triều?”, Dương Hạo nhìn Ngưu Đằng.
Ngưu Đằng gật đầu, tỏ vẻ nghiêm nghị nói: “Về thực lực, Phi Nhai Thiên Quân đó cũng không mạnh hơn ông già nhà ta là bao, chủ yếu là ông ta có rất nhiều con cháu, trong đó có một số nhân tài với tài năng rất lớn”.
“Ba người Đông Hình này được coi là yếu. Nếu như gặp phải tên điên họ Đông thì chúng ta chỉ có đường chạy thoát thân”, Ngưu Đằng nghĩ đến tên điên họ Đông không khỏi rùng mình một cái.
“Tên điên họ Đông, đáng sợ vậy sao?”, Dương Hạo kinh ngạc không thôi, có thể khiến cho Ngưu Đằng run rẩy sợ hãi, rõ ràng đối phương không phải một nhân vật tầm thường.