Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bàn tay rất lớn tóm lấy con thuỷ mãng của Thuỷ Vô Ba, dù cho thuỷ mãng có giãy giụa như thế nào thì cũng chẳng thể thoát khỏi sự trói buộc của bàn tay. Sau đó trong lòng Dương Hạo khẽ động, hai tay cùng kéo căng ra, sức mạnh khủng bố lập tức xé toang thân hình cường tráng của thuỷ mãng.  

 

 

 

“Khụ!”, huyết mạch chi lực bị phá, Thuỷ Vô Ba phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cơ thể lão chợt lao vút đi, lao thẳng về phía cửa của mật thất.  

 

Lúc này, lão đã hoảng sợ rồi. Tên này có ma tu khủng bố hơn rất nhiều so với tưởng tượng của lão. Nếu như còn giao đấu nữa thì lão rất có khả năng sẽ bị giết chết thẳng tay. Vậy nên lão nghĩ ngay tới việc tháo chạy.  

 

“Chết đi!”, người khổng lồ của ma tộc tiến lên trước một bước, chắn ngang trước người lão, sau đó bàn tay cực lớn cứ thế ụp xuống túm gọn lấy cơ thể của Thuỷ Vô Ba.  

 

“Gừ!”, một tiếng gầm gừ điên cuồng vang lên, Dương Hạo thẳng thừng quăng tên bỉ ổi này vào trong ma diễm bên trong cơ thể người khổng lồ của ma tộc.  

 

“A! Không, đừng, buông tôi ra. Linh Lung, ông nội sai rồi, mau cầu xin giúp ông nội đi, ông xin cháu đấy, mau cứu ông với”, tiếng thét gào không ngừng vang lên, thế nhưng Thuỷ Linh Lung lại chẳng hề cử động.  

 

Dương Hạo cười lạnh lùng, bây giờ dù là ai thì cũng không cứu nổi lão. Ma diễm vừa xuất hiện, không chỉ huỷ diệt cơ thể của lão mà ngay cả linh hồn cũng hoàn toàn tàn lụi.  

 

Đau thương tới độ trái tim không còn cảm giác, Thuỷ Linh Lung nhìn người khổng lồ cao mười mét kia, chẳng buồn bận tâm tới những lời đang vang lên bên tai. Đối với cô ta mà nói, trong lòng lại nghĩ nhiều tới chuyện nên đối diện với Dương Hạo như thế nào hơn.  

 

Ma tu, đó là một sự tồn tại đáng sợ, nếu như truyền ra ngoài thì Dương Hạo sẽ bị truy sát triệt để. Vậy thì cậu ta sẽ đối xử với mình ra sao để giữ kín bí mật này?  

 

“Chủng Ma Chú!”, sau khi giết chết Thuỷ Vô Ba, Dương Hạo tung ra một tia sáng màu đen, bay tới trước mặt Linh Lung.  

 

Cậu nói: “Xin lỗi! Để giữ bí mật, tôi chỉ có thể làm như vậy”, vừa nói, Chủng Ma Chú hoàn toàn tiến vào trong linh hồn của Thuỷ Linh Lung, gieo xuống một hạt giống bên trong đó.   

 

Khiến cho Dương Hạo bất ngờ là Thuỷ Linh Lung lại không hề phản kháng gì mà lại tiếp nhận Chủng Ma Chú của cậu.  

 

“Chủ nhân, Linh Lung là tội nhân. May là chủ nhân có thể tiếp nhận tôi, cho tôi có cơ hội được sống tiếp, Linh Lung cảm kích vô cùng”, Thuỷ Linh Lung thành khẩn nói, sau đó quỳ xuống trước mặt Dương Hạo.  

 

Thở hắt ra một hơi, Dương Hạo lên tiếng nói: “Đứng dậy đi! Sau này cô giống như Đỗ Diệu, gọi tôi công tử là được rồi”.  

 

Nói xong, anh quan sát Đỗ Diệu một lượt, phát hiện sức phục hồi của tên này không tệ, trong thời gian ngắn ngủi đã hồi phục được một chút thể lực.  

 

“Linh Lung, sắp xếp một nơi trị thương cho Đỗ Diệu”.  

 

Thuỷ Linh Lung nghe thấy lời nói của Dương Hạo thì nhẹ nhõm gật đầu, sau đó dẫn Đỗ Diệu đang bị trọng thương rời đi.  

 

Sau khi hai người rời đi, Dương Hạo thở phào một hơi, sắc mặt trở nên trắng bệch, lảo đảo suýt thì ngồi thụp lên trên mặt đất. Ban nãy bị Thuỷ Vô Ba công kích trọng thương, sau đó lại gượng ép sử dụng kim nham chi thân và huyết mạch chi lực, cậu không mệt mới là lạ.  

 

Có điều cậu lại hoàn toàn chẳng bận tâm tới chút thương tích này. Bàn tay ngửa ra, một chiếc hộp màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.  



Trong Cửu Tử Đường, Dương Hạo chiếm được ba bảo vật. Đầu tiên chính là cái hộp trong tay cậu đây. Bên trong hộp cất giữ một sợi sinh mệnh chi khí, sở hữu lực phục hồi hết sức cường đại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK