Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

"Mày muốn xem cảnh giới của tao sao?", đối mặt với đòn tấn công của Tông Lâm, khóe miệng Dương Hạo lộ ra nụ cười, sau đó thi triển linh lực của cảnh giới Ngân Linh cấp ba, trong đó còn ẩn chứa năng lượng sức mạnh huyết mạch.  

 

"Cảnh giới Ngân Linh ba cấp. Thằng nhãi con, hôm nay chính là ngày chết của mày”, Tông Lâm thấy năng lượng khí tức của Dương Hạo thì thở phào nhẹ nhõm.  

 

Đồng thời, đòn tấn công của hắn cũng trở nên hung bạo hơn, với khí thế muốn giết chết Dương Hạo chỉ bằng một đòn.  

 

"Sức mạnh huyết mạch, hóa kiếm!" Dương Hạo vẫn thản nhiên nở nụ cười thờ ơ, cậu vừa dứt lời, ánh sáng màu máu nhanh chóng bao bọc lấy linh khí.  

 

"Hự!", tia sáng lóe lên, huyết sắc kinh người. Trong phút chốc, tia huyết sắc ấy tụ lại thành một thanh trường kiếm, sau đó bắn ra như một tia sáng.  

 

"Chém đi!", khẽ nói hai chữ, thanh trường kiếm do sức mạnh huyết mạch hóa thành lập tức xẹt qua cánh tay đang giơ lên của Tông Lâm.  

 

"Phụt!", âm thanh vang lên, sau đó máu tươi phun trào.  

 

Tông Lâm thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy một luồng năng lượng kinh người xẹt qua trước mặt mình, sau đó cơn đau ập đến ngay lập tức.  

 

"A!", một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên từ miệng hắn, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, từ nay về sau hắn đã trở thành kẻ tàn phế, một kẻ trước kia cao cao tại thượng bỗng chốc bị một nhát kiếm của Dương Hạo đẩy xuống đáy vực.  

 

"Còn chưa xong đâu!", nụ cười của Dương Hạo khá lạnh lùng, nghĩ đến cảnh tượng thảm thương của Tôn Nham ban nãy, cậu không chút do dự phóng thanh trường kiếm do sức mạnh huyết mạch hóa thành ra.  

 

"Vù!" Kiếm quang vụt qua, hai cánh tay của Tông Lâm lập tức lìa khỏi ra cơ thể hắn, máu tươi tung tóe rơi xuống đất, cơ thể thảm thương không nỡ nhìn.  

 

"Không! Dương Hạo, đồ khốn nạn”, giọng nói tuyệt vọng của Tông Lâm vang lên.  

 

 

 

Những tiếng kêu gào thảm thiết vẫn còn vang lên, thế nhưng Dương Hạo đã thu kiếm đứng đó. Nền đất phía trước mặt cậu be bét máu và những khúc chân tay gãy, thêm cả mấy cơ thể tàn phế đang nằm đó và không ngừng co giật.  

 

Hai cánh tay và hai chân đều đã gãy, Tông Lâm đã hoàn toàn biến thành một kẻ tàn phế, bây giờ hắn chẳng còn chút năng lượng nào nữa, ngay cả sức để đứng dậy cũng trở thành mộng tưởng.  

 

“Kẻ giết người rồi sẽ bị người ta giết ngược lại. Tao cũng coi như đã nhân từ với mày rồi, ít nhất mày vẫn có thể thoi thóp chút hơi tàn”, Dương Hạo khẽ cười nói.   

 

Trong mắt mấy người Tông Lâm, nụ cười của cậu lại giống như một cơn ác mộng. Ban nãy cậu cũng nở nụ cười như vậy mà xuất chiêu, sau đó đánh gãy cánh tay của mười mấy đệ tử ở cảnh giới Ngân Linh, ngoài ra còn phế bỏ triệt để luôn Tông Lâm.  

 

Cậu chính là một ác quỷ, trong mắt Tông Lâm đã không còn bất cứ khao khát báo thù gì nữa. Giờ hắn chỉ muốn chết ngay lập tức. Đối với hắn mà nói thì cái chết mới chính là sự giải thoát.  

 

“Dương, Dương Hạo”, cảnh tượng giết chóc máu me ban nãy lũ lượt tái hiện lại bên trong đầu, Tôn Nham cảm thấy cổ họng mình dường như đang hơi khô rát, ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa.  



Đây hoàn toàn là bị doạ sợ, bị Dương Hạo doạ sợ. Tốc độ như cái bóng, công kích nhanh tới kinh người, kiếm thuật hết sức khủng bố. Dương Hạo giờ đã hoàn toàn vượt xa so với thực lực lúc giết Lục Uy khi trước. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK