“61,651 quyển, cuối cùng đã giúp ta luyện thành Kiếm Lạc Hoàng Hôn”, Dương Hạo mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Hô!”, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau khi cảm thụ chút tâm thần, y phát hiện ba năm qua, bản thân một lòng lĩnh hội kiếm, tâm thần cũng được chữa trị không ít, trực tiếp khôi phục được trạng thái đỉnh phong 20%.
Mặc dù chỉ mới khôi phục được bằng đó, nhưng đó cũng là một tin tốt đối với y, có tu giả cũng không thể phục hồi nhiều như vậy trong nhiều thập kỷ ấy chứ.
“Xạch!”, y trong nháy mắt lao ra khỏi kho bí kỹ, đồng thời đưa nhẫn không gian lại cho Dương Long, người đang canh giữ kho bí kỹ.
Đứng trong khoảng không, Dương Hạo khẽ mỉm cười khi thấy Dương Hoắc và những người khác đang ở đó, y nói: "Mọi người, ta có một số việc riêng cần làm, vậy nên ta sẽ rời khỏi nhà họ Dương một thời gian. Làm xong ta sẽ về”.
“Cuồng Nhân, ngươi đi theo hắn”, nghe xong lời Dương Hạo nói, Dương Hoắc trực tiếp mở miệng ra lệnh cho Dương Cuồng Nhân.
Đối phương hào hứng gật đầu, thật ra không cần Dương Hoắc nói ra, Dương Cuồng Nhân cũng muốn đi với Dương Hạo rồi.
Phải mất ba năm để hiểu hết về Kiếm Lạc Hoàng Hôn. Sự tự tin của Dương Hạo cũng tăng lên một chút. Nếu không, y với tâm thần bị hao tổn nặng nề, sẽ không rời khỏi Dương Thị dễ dàng như vậy.
Nói cách khác, hắn đã tìm kiếm rất lâu trong kho bí kỹ của Dương Thị, nhưng không tìm được thứ gì có thể khôi phục tâm thần. Nó phải là một bảo vật kinh thiên động địa mới có thể dùng để khôi phục tâm thần được. Dương Thị không thể có thứ đó.
Việc tâm thần bị hao tổn, Dương Hạo muốn sửa chữa càng sớm càng tốt. Bởi vì chỉ bằng cách phục hồi tâm thần, y mới có thể lĩnh hội được đạo thứ tư, và từ đó đi trên con đường hợp đạo được.
Nếu không có Chiến Thần ngự trị, không có Ngũ đạo hợp nhất, tuyệt đối không thể xung kích Niết Bàn và đạt được cảnh giới Thiên Quân. Vì vậy, việc hợp đạo phải trở thành việc cấp thiết nhất của y lúc này.
“Chắc là đi hướng này”, bóng dáng khuất dần trong khoảng không, Dương Hạo đương nhiên có thể cảm nhận được thân hình phía sau y.
Sau khi bay cách Dương Thị chừng mười triệu dặm, y dừng lại trong hư không, quay đầu nhìn về phía điểm đen nho nhỏ phía sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
“Cuồng Nhân huynh, đến đây đi, trốn cái gì?”, y không khỏi nói.
Với thực lực hiện tại của y, đủ để ngang hàng với Dương Cuồng Nhân. Cho nên hắn gọi đối phương là huynh, nếu gọi là là trưởng bối, e rằng sẽ không quen.
“Haha!”, tiếng cười lớn vang lên, Dương Cuồng Nhân hóa thành cực quang nhanh chóng đến gần Dương Hạo.
Nhìn chàng trai với vẻ mặt đầy tội lỗi, Dương Hạo nói: "Huynh đừng cảm thấy áy náy gì cả. Trong trận chiến hôm đó, không ai trong chúng ta nghĩ sẽ có kết quả như vậy".