Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Cao Minh Thu, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng nể tình vừa rồi ngươi tín nhiệm ta như vậy, ta không thể ra tay! Nhưng nếu giữ mạng của ngươi, chắc chắn sẽ gặp  phải đại họa, ta phải lựa chọn như thế nào đây?”, trong mắt Dương Hạo đột nhiên lộ ra vẻ hung ác: “Bỏ đi...”  

 

Đi ra vương trướng, Dương Hạo lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi đưa ra quyết định Dương Hạo mới biết nếu mình không đưa ra quyết định này, nhất định sẽ hối hận cả đời.  

 

Hai người họ đều là đàn ông, không nên dùng thủ đoạn lén lút để đối phó nhau, mà nên triển khai một trận đại chiến trên chiến trường khốc liệt, đó mới là hy vọng của mình!  

 

Đúng lúc này, hai bóng người nhanh chóng đi tới bên cạnh Dương Hạo, đó chính là Hạo Nhất và Thừa Phong.  

 

“Hiện giờ chúng thế nào rồi?”, Dương Hạo nhẹ giọng hỏi.  

 

“Ha ha, bọn họ đều đã đi vào giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng bên cạnh cỏ Băng Lăng Vương lại có hai tên chiến hoàng Tử Giáp, còn có đám cung thủ nữa”, Hạo Nhất cười nói.  

 

“Để ta đối phó hai tên chiến hoàng Tử Giáp, nơi này giao cho các ngươi, lúc cần thiết nói với bọn chúng, Điện hạ của bọn họ đã chết”, Dương Hạo ném một thanh bảo kiếm cho Thừa Phong, sau đó ra lệnh: “Còn nữa, đừng làm hại đến tính mạng của Cao Minh Thu”.  

 

“Sao thế, thiếu chủ không tiêu diệt hắn sao?”, Thừa Phong không khỏi sửng sốt nói: “Tên thiếu chủ này của tộc Lân Giáp vô cùng nhỏ mọn, nếu bây giờ không tiêu diệt hắn, chắc chắc sẽ để lại rắc rối về sau, nếu thiếu chủ cảm thấy không ra tay được, vậy thì hãy để Thừa Phong làm giúp, người nghĩ thế nào?”  

 

Trong lòng Dương Hạo không khỏi sững sờ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thừa Phong trước mặt, đây đúng là một cách, mình không ra tay được, tại sao không để cho Thừa Phong ra tay, dù sao cũng không phải chết trong tay y?  

 

Nhưng Dương Hạo nghĩ lại, vẫn lắc đầu nói: “Cao Minh Thu cũng là một tên đàn ông, không nên chết trong âm thầm, đến lúc đó ta sẽ công khai đấu một trận với hắn, dù là sống hay chết cũng đều phải khiến đối phương tâm phục khẩu phục”.  

 

Nói xong Dương Hạo xoay người rời đi, nhưng Hạo Nhất vẫn không hiểu nên hỏi: “Thừa Phong đại ca, tại sao Dương đại ca không muốn giết Cao Minh Thu? Chẳng phải huynh ấy và Cao Minh Thu là đối thủ sao?”  

 

Thừa Phong thở dài nói: “Hạo Nhất, có một số chuyện ngươi không hiểu, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, thiếu chủ là người đàn ông hiếm có, có tính cách giống với Cao Minh Thu, vì thế nên mới không ra tay được”.  

 

Thừa Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc trong vương trướng của tên Cao Minh Thu này đã xảy ra chuyện gì, mới khiến cho thiếu chủ không muốn giết Cao Minh Thu, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt phóng ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ: “Hạo Nhất, chúng ta động thủ đi!”  

 

“Được, để cho ‘Chiến Thiên Vương Quyền’ của ta ăn thật vui vẻ nào!”, Hạo Nhất cười một tràng dài, tấn công về phía một cái lều trại bên cạnh vương trướng trước tiên, cùng với tiếng nổ vang lên, chỉ nghe thấy tiếng gào thét không ngừng truyền tới, hai tên chiến hoàng Tử Giáp chật vật lăn từ trong lều ra ngoài, bị thương không nhẹ, một hồi lâu mới bò dậy khỏi mặt đất.  

 

Trong lòng chúng vô cùng phẫn nộ, hai tên chiến hoàng Tử Giáp này vốn là người bảo vệ điện hạ Cao Minh Thu, vì Cao Minh Thu muốn cho Dương Hạo cảm giác tin tưởng lẫn nhau, cho nên mới cho bọn chúng lui ra ngoài, hai tên chiến hoàng Tử Giáp này luôn tôn kính Cao Minh Thu, vì vậy không dám làm trái mệnh lệnh.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK