Chương 3: Mất hết tu vi
“Rầm!”, một tiếng động lớn vang lên, một bóng người mặc đồ đen bị đánh bay lên không trung rồi rơi xuống đất cách đó mấy mét rồi nôn ra mấy ngụm máu.
Người ra tay là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn bề ngoài chưa tới mười tám tuổi nhưng ánh mắt tràn đầy sát khí khiến cho những tu giả mặc áo đen trước mặt khẽ run lên.
“Phế vật”, thanh niên trẻ tuổi đó tức giận mắng, sau đó chỉ vào tu giả đang nằm trên mặt đất nói: “Không phải ngươi nói đã giết chết Dương Hạo rồi sao? Vì sao thằng nhãi đó bây giờ vẫn có thể quay về nhà họ Dương. Bây giờ nhà họ Dương đã có chuẩn bị, mời ba vị tu giả Kim Linh Cảnh của học viện Linh Không tới, ta đã mất đi thời cơ thích hợp nhất, đám các ngươi đúng là một lũ ngu”.
Nói đến đoạn cuối, thanh niên đó không kìm được nữa, khí tức khắp người tăng vọt, ánh mắt lóe lên tia sáng vàng, khí thế áp bức mấy tu giả áo đen.
“Công tử tha mạng”, một tu giả vội vàng quỳ xuống, sau đó run rẩy nói: “Công tử, đại ca quả thực đã dùng kiếm đâm trúng tim của tên Dương Hạo đó, chúng tôi đều xác nhận hắn chết rồi mới rời đi”.
“Hừ!”, chàng thanh niên hừ lạnh một tiếng, từ từ thu lại khí lực.
Hắn liếc nhìn bốn tu giả áo đen, sự hung hãn trong mắt cũng từ từ tan biến.
Bốn người này là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, đã làm không ít chuyện cho hắn, tác phong làm việc cũng rất tàn nhẫn, luôn khiến hắn rất yên tâm. Lần này xuất hiện ngoại lệ, có thể không phải trách nhiệm của họ.
“Đứng dậy hết đi!”. Chàng thanh niên vung tay lên, sau đó xoay người, chậm rãi nói: “Các ngươi tạm thời biến mất một khoảng thời gian, khi nào cần dùng các ngươi ta sẽ thông báo”.
Nói xong hắn ném một viên thuốc tới trước mặt tu giả áo đen bị hắn làm trọng thương, nói: “Dưỡng thương cho tốt, lần sau linh hoạt hơn cho ta”.
“Đa tạ công tử”, bốn người như được sống lại, vội vàng rời khỏi căn phòng.
Sau khi bốn người họ rời đi, trên mặt chàng thanh niên kia lộ ra một tia giễu cợt, sau đó nói: “Bản đồ cung Tinh Thạch đó sớm muộn cũng sẽ thuộc về La Vân ta thôi, ai cũng đừng hòng lấy được, hừ! Học viện Linh Không, vậy thì sao? Đợi người của bổn công tử tới, các ngươi chỉ có thể cung kính giao đồ ra cho ta mà thôi”.
Phủ đệ nhà họ Dương, Dương Hạo đã quay trở lại nhà họ Dương được hơn nửa ngày rồi.
Trong đại sảnh nhà họ Dương, Dương Hạo đã thay bộ đồ đầy máu, sau đó đứng giữa đại sảnh.
Trên vị trí ghế chính không chỉ có ba người Dương Minh Huy ngồi mà còn có hai ông lão lạ mặt, hai ông lão này nhìn Dương Hạo bằng ánh mắt tiếc nuối.
Dương Hạo cũng là đệ tử của học viện Linh Không, thiên phú khá tốt, được coi là khá lợi hại trong số các đệ tử nội môn, không ngờ hôm nay cậu nhóc này đã bị phế.
Nhưng điều khiến ba ông lão nhà họ Dương càng thêm tức giận là Dương Hạo không hé răng nửa lời về chuyện xảy ra tối qua, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, điều này khiến cho ba ông lão muốn bổ não đứa nhỏ này ra, xem xem trong đầu cậu có phải là đậu phụ hay không.
“Dương Hạo, nói đi, rốt cuộc ai đã làm cháu bị thương?”
“Dương Hạo, chỉ cần cháu nói ra, chúng ta sẽ làm chủ cho cháu”.
“Nếu cháu đã không trả lời, vậy cháu nói cho ta biết tối qua cháu đã đi đâu?”
“Dương Hạo…”
Ba ông lão không ngừng tra hỏi, nhưng Dương Hạo vẫn không trả lời một câu nào. Nói đến cuối cùng, cậu nhóc này trực tiếp nhắm mắt lại.
Ba ông lão vô cùng tức giận, nhưng với Dương Hạo hiện tại, bọn họ không thể ra tay dạy bảo được.
Thực chất ba ông lão hoàn toàn không biết nỗi lo lắng trong lòng Dương Hạo.
Nói ra thì sao chứ? Để nhà họ Dương đi đối đầu với nhà họ Du, còn có cường giả phía sau nhà họ Du nữa?
“Thôi bỏ đi. Minh Huy huynh, các huynh đừng hỏi nữa, Dương Hạo đã không muốn nói, vậy thì để nó đi nghỉ ngơi đi! Tôi thấy nó có thể là đã bị sợ hãi rồi, đợi hai ngày nữa, có thể nó sẽ tự mình nói ra thôi”.
Trước sự thuyết phục của ông lão của học viện Linh Không, ba huynh đệ Dương Minh Huy chỉ đành bỏ đi, sau đó phất tay, bảo Dương Hạo rời khỏi đại sảnh.
Sau khi Dương Hạo rời khỏi đại sảnh, đi thẳng về tiểu viện của mình, nhưng đúng lúc này, phía sau có bốn bóng người đi theo, chính là phụ thân và ba thúc phục của cậu, Dương Giang, Dương Hà, Dương Hồ, Dương Hải.
“Thằng nhóc thối, đứng lại cho ta!”, người lên tiếng chính là Dương Giang, phụ thân của Dương Hạo.
Lúc này, trên mặt Dương Giang lộ ra vẻ đau khổ. Đối mặt với sự thờ ở của Dương Hạo, ông ấy hận không thể đánh cho cậu một trận. Thằng nhóc thối này, làm sao có thể không quan tâm vậy được?
Tu vi đấy! Nếu không còn tu vi nữa, vậy thì sống trên đời này còn có tác dụng gì?
“Các ngươi cút hết cho ta, ai cho các ngươi đi?”
Khi Dương Hạo vừa đứng lại, chuẩn bị đối mặt với sự tra hỏi của phụ thân và ba vị thúc phụ, một tiếng gầm vang lên, bốn bóng người lập tức chạy về phía sau nhanh như chớp, sợ rằng chạy chậm sẽ bị đánh.
Sân của Dương Hạo không lớn, mang lại cho người ta một cảm giác yên bình, nằm ở nơi sâu nhất của phủ Dương, thường ngày ngoại trừ phụ thân của cậu thì có rất ít người tới đây.