Nhưng cảnh giới Tử Phủ mới có thể tu luyện tâm cảnh. Dương Hạo mới đang ở cảnh giới Ngân Linh đã bắt đầu rồi. Cậu vượt qua được bước này còn sớm hơn rất nhiều các tu giả.
Phù Nguyệt nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, sau đó cơ thể khẽ run lên, luồng huyết mạch chi lực nồng đậm, nếu nhu không phải cô ta cẩn thận cảm nhận, hoàn toàn không thể cảm nhận được. Bây giờ ánh mắt cô ta nhìn Dương Hạo đã thay đổi hoàn toàn rồi.
“Dương Hạo, trước đây nếu như ta có chỗ nào mạo phạm, hi vọng huynh sẽ không quá để ý. Ta xin lỗi huynh”, Phù Nguyệt nói, thái độ trái ngược hoàn toàn, khiến cho tỷ đệ Tô Nhã và Dương Hạo đều vô cùng ngạc nhiên.
Hơi giật mình, Dương Hạo thoải mái cười nói: “Phù Nguyệt sư tỷ. Bây giờ hai ta là đồng đội, nói chuyện vô nghĩa vậy làm gì!”
Dương Hạo đang trên con đường chú tựu tâm cảnh, ánh mắt và nội tâm lập tức trở nên rất rộng mở, tâm tư như biển, làm sao có thể tính toán với một cô gái có chút tinh nghịch như vậy được?
“Cảm ơn!”, đối mặt với Dương Hạo lúc này, biểu hiện của Phù Nguyệt vô cùng dịu dàng, như một cô bạn thân của mọi người, tràn ngập khí chất thướt tha mềm mại, khiến cho người ta say đắm.
Trong mắt cô ta hiện lên một tầng ánh sáng mà người khác không thể hiểu được, sau đó cô ta xoay bàn tay mảnh khảnh, một thanh trường kiếm có ánh sáng màu đỏ hơi rực lửa hiện ra trong tay.
“Để biểu thị lòng xin lỗi, ta tặng thanh kiếm này cho Dương Hạo sư đệ, hi vọng đệ thích”, Phù Nguyệt mỉm cười đưa cho Dương Hạo.
Lúc này, cả Dương Hạo và tỷ đệ Tô Nhã hoàn toàn sững sờ.
Phù Nguyệt chỉ là lật tay một cái mà đã lấy được kiếm ra, trên người nha đầu này nhất định là có rất nhiều bảo vật không gian, nhưng đây là bảo vật trong truyền thuyết, vậy mà Phù Nguyệt lại có.
“Phù Nguyệt”, Tô Nhã không biết hình dung sự kinh ngạc trong lòng mình thế nào. Còn về Tô Khanh thì ngây người ra tại chỗ.
Dương Hạo cũng ngạc nhiên, xem ra lai lịch của nha đầu này không đơn giản! Cô ta lấy thanh kiếm này ra, không phải hoàn toàn là ý xin lỗi, bên trong còn có một tầng kinh hỉ.
Nhìn lướt qua thanh kiếm có màu đỏ rực lửa, Dương Hạo lập tức cảm thấy rung động.
Thanh kiếm dài ba tấc sáu, rộng ba tấc, dưới màu đỏ rực lửa có khắc những dòng chữ tinh xảo, ánh sáng lạnh lùng sắc lẹm, cho dù không phải cố ý tấn công, cũng có thể phóng ra một luồng sát khí nhàn nhạt.
“Thanh kiếm này tuyệt đối không phải vũ khí bình thường, tuyệt đối là vũ khí trên cấp phàm phẩm”, khẽ nói trong lòng, Dương Hạo trực tiếp nhận lấy thanh trường kiếm.
Trên thực tế, cậu đã nghĩ đến việc từ chối nó, nhưng thanh kiếm này khiến cậu không thể chối từ.
Nở một nụ cười ngọt ngào, đôi môi đỏ mọng của Phù Nguyệt khẽ hé mở: "Thanh kiếm này tên là Hỏa Nha. Thanh kiếm được trao cho đệ, hi vọng đệ sẽ tu luyện được kiếm pháp vô song, tunh hoành ngang dọc, kinh động thiên hạ”.
“Cảm ơn”, Dương Hạo chắp tay, cảm nhận được sự sắc bén của trường kiếm, không khỏi càng thêm yêu thích nó.
Tu giả yêu kiếm. Khoảnh khắc này Dương Hạo cảm thấy bản thân mình đã yêu thanh kiếm Hỏa Nha trong tay này. Kiếm tốt, tên còn hay. Cầm nó trong tay, cậu càng thêm phần tự tin.