Mật Đông là một tỉnh có sinh thái chính trị cực kỳ đặc thù, dựa theo lệ cũ thì lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của cấp ủy chính quyền căn bản rất khó phối hợp ăn ý và đồng bộ được. Hai vị lãnh đạo sẽ tạo nên hai thế lực riêng cho mình, tỉnh ngoài là như vậy, tất nhiên trong tỉnh Mật Đông cũng không ngoại lệ.
Vi Yến Qui là người có căn cơ thâm hậu ở Mật Đông, hơn nữa còn là một đồng minh cực kỳ trọng yếu của Sầm Vật Cương, nếu như không có sự tham dự của lão, chỉ sợ Sầm Vật Cương khó thể nào chống lại Đường Chấn Huy. Vài năm qua Sầm Vật Cương vẫn luôn thỏa mãn về người này, vì vậy Vi Yến Qui căn bản luôn tràn đầy chờ mong với hướng đi của mình trong tương lai.
Chỉ là khi Vương Tử Quân xuất hiện thì giấc mộng của Vi Yến Qui bị phá vỡ.
Vi Yến Qui không cam lòng, Vương Tử Quân là một thế lực từ bên ngoài đến Mật Đông, mặc dù có chức quan là phó bí thư tỉnh ủy, có khuynh hướng tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh của Đường Chấn Huy, thế nhưng Vương Tử Quân không có căn cơ trong quan trường Mật Đông, thậm chí cũng không có lấy một thủ hạ đắc lực của mình. Nhưng Vi Yến Qui thì lại khác, thậm chí hắn có thể chạy đến thủ đô phất cờ hò reo cho mình, hắn có phải là có hy vọng rất lớn với chức vụ chủ tịch tỉnh của Đường Chấn Huy hay không?
Sảnh Chí Tôn của khách sạn tất nhiên cũng làm cho khách có sự hưởng thụ cấp bậc chí tôn, Lý Bạch Vũ ngồi trong phòng rộng rãi khoáng đạt rực rỡ đèn màu, bên cạnh còn có nữ nhân viên phục vụ dịu dàng đằm thắm, thật sự không thể nào sinh ra cảm giác cô quạnh cho được.
Nếu như có thể đuổi cặp vợ chồng ở bên cạnh đi nơi khác, như vậy không gian sẽ càng thêm hoàn thiện, thế nhưng đáng tiếc người ta lại là chủ mời khách, không thể đuổi đi được.
Đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối, thức ăn còn chưa được đưa lên, Lăng Phỉ Yến là nữ chủ nhân, nàng mỉm cười giới thiệu với Lý Bạch Vũ về kế hoạch tiếp theo của công ty mình có bao nhiêu ưu thế để cạnh tranh.
- Chủ nhiệm Lý, tôi và Phỉ Yến cực kỳ kính trọng ngài, mặc dù ở phương diện quan điểm thì tôi và ngài không phải quá nhất trí, thế nhưng có một điều tôi không thể không thừa nhận, đó là chúng tôi luôn đồng hành với những quyết sách đầu tư của tỉnh Mật Đông. Chân Thiên Ích nói rồi dựng ngón tay cái với Lý Bạch Vũ.
Lý Bạch Vũ có thể nói là đối chọi gay gắt với Chân Thiên Ích ở phương diện quan điểm, thậm chí hai người từng không ai nhường ai khi viết bài cho một tạp chí. Chân Thiên Ích là một người có tính tình cao ngạo sao có thể cúi đầu? Thế nhưng sự thật là như vậy, hôm nay Chân Thiên Ích phải cúi đầu với Lý Bạch Vũ hắn.
Chỉ là Lý Bạch Vũ hiểu rõ ràng, Chân Thiên Ích nói hay như vậy nhưng trong lòng sẽ nghĩ khác, cũng không phải thật sự bội phục mình, chỉ là muốn nói vài lời như vậy cho mình vui vẻ.
Lý Bạch Vũ căn bản rất khinh bỉ con người của Chân Thiên Ích, lúc này thấy đối phương cúi đầu nói ra những lời nịnh hót mình, hắn không khỏi cảm thấy không ra gì, đồng thời lại cảm thấy có chút đau lòng. Hắn thấy Chân Thiên Ích cũng là một người tài hoa, thế nhưng một người như vậy vì muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà sa đọa không còn gì để nói.
- Tôi không nói đến phương diện này. Lý Bạch Vũ biết lúc này tốt nhất là giúp đỡ Chân Thiên Ích đề cao chính mình, thế nhưng hắn không thể nói nên lời, thế nên cười cười khua tay nói với đối phương.
Lúc bắt đầu thì Lý Bạch Vũ còn không biết động tác này của mình có gì lạ, nhưng sau khi nói xong thì hắn phát hiện động tác của mình cực kỳ giống với bí thư Vương.
Lý Bạch Vũ nhìn hai vợ chồng Chân Thiên Ích trò chuyện vui vẻ, thế nhưng hắn khoát tay lại tạo nên cảm giác khống chế tất cả. Khi hắn và hai vợ chồng Chân Thiên Ích đang một hỏi một đáp, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đi vào.
Người đàn ông này cao mét tám, nhìn qua chỉ có thể dùng một từ để miêu tả là "cực kỳ đẹp trai". Tuy Lý Bạch Vũ là người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng hắn không thể không tán thưởng người đàn ông kia quá đẹp trai.
Người đàn ông kia vừa vào cửa thì cười nói: - Ha ha ha, chủ nhiệm Lý, giám đốc Lăng, thật sự không trùng hợp, tôi bị kẹt xe thế nên làm cho hai vị phải chờ lâu.
"Kẹt xe?" Lý Bạch Vũ không tin vào điều này, đối phương sở dĩ đến chậm là vì cố ý mà thôi. Hắn hiểu như vậy nhưng không nói ra, mà chỉ tranh thủ thời gian cùng đám người Lăng Phỉ Yến đứng lên.
Lăng Phỉ Yến nhanh chóng đi đến bên cạnh người đàn ông kia, nàng nhận lấy áo khoác của đối phương, sau đó cười tủm tỉm nói: - Ôi, cậu Hà, cậu khách khí như vậy, không phải là quá khách khí với chị sao?
Hà Lăng Nhiên cười cười với Lăng Phỉ Yến, sau đó hắn trực tiếp đi đến vị trí chủ vị trong phòng chí tôn ngồi xuống, lại nói với Lý Bạch Vũ: - Chủ nhiệm Lý, tôi đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu rồi, hôm nay chúng ta uống vài ly cho vui.
Vị trí chủ vị trong phòng là một chiếc ghế mộc khắc theo kiểu bàn long, nhìn qua có vẻ rộng rãi khí phái hơn so với những chiếc ghế khác, giống như nó càng làm cho chủ nhân hiển thị rõ địa vị của mình.
Khi Lý Bạch Vũ đi đến thì mặc dù là khách chủ yếu cũng không được hai vợ chồng Chân Thiên Ích mời ngồi lên chiếc ghế kia. Bây giờ Hà Lăng Nhiên đến, đối phương tiến lên đặt mông lên ghế chủ vị, có thể thấy người này không phải kiêu ngạo như bình thường.
Tất nhiên người cưới được con gái của phó bí thư tỉnh ủy cũng không thể không kiêu ngạo. Lý Bạch Vũ rất không kiên nhẫn gặp mặt hạng người này, thế nhưng bây giờ tâm tính của hắn đã khác, hắn đã trưởng thành nhiều hơn. Khi thấy Hà Lăng Nhiên chào hỏi thì hắn cũng nói: - tôi sẽ uống với ngài vài ly.
Rượu và thức ăn nhanh chóng được dâng lên, lần này Lăng Phỉ Yến có thể nói là hao tổn nhiều tâm tư, rượu đỏ ngon nhất, món ăn là tôm hùm và trứng cá. Vì chủ khách đều ân cần thế nên bầu không khí trong phòng rất nhiệt liệt.
Hà Lăng Nhiên uống rượu Laffey 82 rồi cười nói với Lý Bạch Vũ: - Chủ nhiệm Lý, giám đốc Lăng là chị của tôi, chuyện của chị ấy cũng là chuyện của tôi, chị ấy kinh doanh cũng không dễ dàng gì, thế nên kính mong anh quan tâm nhiều hơn.
Lý Bạch Vũ biết quan tâm có nghĩa gì, hắn nâng ly rượu lên nói: - Tôi gần đây cực kỳ bội phục giám đốc Lăng, chúng tôi cũng mong sao các doanh nghiệp bản địa có thể đầu tư vào diễn đàn đầu tư của tỉnh, nói ra thì phải là giám đốc Lăng quan tâm đến tôi mới đúng.
Hà Lăng Nhiên dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn Lý Bạch Vũ, sau đó hắn mỉm cười nâng ly rượu lên nói: - Chủ nhiệm Lý, nếu chúng ta là bạn bè, tôi đây lấy phần tình cảm giữa hai ta ra để nói lời thật lòng, đó là chị của tôi là người chuyên nghiệp ở phương diện quảng cáo, chị ấy muốn làm ra cống hiến cho tỉnh Mật Đông. Anh xem nếu không thì thế này, anh giao phương diện quảng cáo của đại hội thể dục thể thao cho công ty bọn họ, tôi tin tưởng rằng chị ấy sẽ không làm cho anh thất vọng Hà Lăng Nhiên nói đến đây thì nâng ly rượu lên nói tiếp: - Tôi kính anh một ly, chúng ta cứ như vậy mà làm.
Lý Bạch Vũ nhìn Hà Lăng Nhiên nâng ly rượu lên uống cạn mà không khỏi thầm mắng người này quá bá đạo. Sau khi Hà Lăng Nhiên đặt ly rượu xuống thì hắn cố gắng bày ra bộ dạng khó xử nói: - Cậu Hà, không phải tôi không nể mặt cậu, thế nhưng sự việc này tôi không dám tự tiện làm chủ...
- Ôi, anh Lý, anh cũng đừng làm tôi mất hứng. Tôi nói thẳng với anh, anh hỏi thăm trong tỉnh Mật Đông này xem, địa bàn này có ai không nể mặt tôi? Trước tiên tôi nói cho anh một câu đề tỉnh, Vương Tử Quân là thiên thần hộ mệnh của anh sao? Nếu như làm cho tôi mát hứng thì anh cũng đừng hòng thoải mái được.
Hà Lăng Nhiên chợt đứng lên dùng giọng lạnh lùng nói.
Lý Bạch Vũ chợt có chút kinh hãi, hắn không ngờ con rể của Vi Yến Qui lại là một người như vậy. Khoảnh khắc này Lý Bạch Vũ chợt sinh ra nghi ngờ, Vi Yến Qui cam lòng gả con gái của mình cho một thằng ngu thế này sao?
Lý Bạch Vũ cười cười dùng giọng uyển chuyển nói: - Cậu Hà, cậu đừng nóng, chủ yếu là chuyện này bí thư Vương đã cho ra thông báo, nói là phương diện quảng cáo cực kỳ quan trọng với đại hội thể dục thể thao, được rất nhiều công ty chú ý...
- Dù là công ty từ đâu đến, trong tỉnh Mật Đông thì người Mật Đông tự quyết định, nếu để cho người bên ngoài khoa tay múa chân không phải là vô nghĩa sao? Hà Lăng Nhiên khoát tay áo rồi bày ra bộ dạng mất kiên nhẫn nói: - Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, tôi còn có chút chuyện, cần phải đến nhà ông cụ một chuyến, xin lỗi không thể ở lại lâu được.
Lăng Phỉ Yến nhìn Hà Lăng Nhiên bỏ đi mà nở nụ cười nói với Lý Bạch Vũ: - Chủ nhiệm Lý, Hà thiếu gia có tính tình như vậy, anh cũng đừng nóng, chuyện này mong anh hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Lăng Phỉ Yến nói rồi lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa: - Chủ nhiệm Lý, tôi nghe nói bây giờ ngài vẫn còn ở trong nhà bố mẹ vợ, điều này là không thể được, tôi còn có một căn hộ trống trong khu dân cư Thành Uyển, anh cứu cầm lấy đi.
Lý Bạch Vũ không xa lạ gì khu dân cư Thành Uyển, nơi đó là chốn dành cho đám nhà giàu thành phố Rừng Mật. Hơn nữa đó cũng không phải là căn hộ, là những biệt thự hai tầng khá lớn, cực kỳ có khí thế.
- Điều này...Giám đốc Lăng, không công không nhận lộc, nhà này để sau này rồi hãy nói. Lý Bạch Vũ đưa chìa khóa lại cho Lăng Phỉ Yến, sau đó hắn nói: - Giám đốc Lăng, chuyện này tôi thật sự không làm chủ được, tạm biệt.
Lbv. được Lăng Phỉ Yến và Chân Thiên Ích nhiệt tình tiễn ra khỏi khách sạn, lúc này gió khẽ thổi, đầu óc của hắn đã tỉnh táo hơn. Bây giờ hắn đã nắm bắt được các hương diện, như vậy bước tiếp theo nên làm theo đúng như kế hoạch của bí thư Vương.
Tốt nhất là có thể hoàn thành thuận lợi kế hoạch của bí thư Vương, như vậy mình sẽ không biến thành một miếng thịt cho đám quạ đen, làm cho đám hồ ly vây quanh người, đây cũng không phải là chuyện gì hay làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Điện thoại đổ chuông như phát điên, Lý Bạch Vũ nhìn qua màn hình báo số, hắn khẽ lắc đầu. Hắn vừa uống trà vừa xem xét vài phương án đặt trên mặt bàn, phỏng đoán mức độ thực hiện của từng phương án.
Điện thoại vang lên ba phút thì mới yên tĩnh trở lại. Lý Bạch Vũ hít vào một hơi thật sâu, thầm nghĩ mình có nên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng hay không? Nếu không thì lỗ tai của mình căn bản khó thể yên tĩnh được.
- Tiên sinh, ngài đừng như vậy, không phải tôi đã nói rồi sao? Chủ nhiệm Lý đi đến báo cáo công tác với lãnh đạo tinh rồi. Giọng nói của Tiểu Ngư chợt vang lên ở bên ngoài.
Tiểu Ngư còn chưa nói xong thì cửa phòng làm việc của Lý Bạch Vũ đã bị đẩy ra, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục nghỉ ngơi cười tủm tỉm xuất hiện trong phòng làm việc của Lý Bạch Vũ. Người này nhìn Lý Bạch Vũ rồi cười nói: - Chủ nhiệm Lý, anh chơi trò này mà được sao, là bạn thân đây sao?
- Chủ nhiệm, tôi đã nói với vị tiên sinh này, thế nhưng anh ấy không nghe. Tiểu Ngư nhìn Lý Bạch Vũ rồi dùng giọng uất ức nói.
Lý Bạch Vũ phất phất tay với Tiểu Ngư, tỏ ý cho đối phương rời đi, thế là mới cười nói với người đàn ông kia: - Giám đốc Sở, không phải tôi không muốn gặp anh, thế nhưng tôi không dám tùy tiện tỏ thái độ. Anh nghĩ mà xem, tôi nếu mạnh miệng lên tiếng, cuối cùng sẽ làm chậm trễ công việc của ngài, chẳng phải là không chịu trách nhiệm sao?
- Chủ nhiệm Lý, cũng không thể nói như vậy được, mua bán không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn, nếu anh trốn tránh tôi, như vậy lại không có gì hay. Hôm nay anh phải cho tôi một tin tức chính xác, có phải là bí thư Vương có ý kiến gì không? Anh nói với tôi một câu thật lòng xem, tôi chắc chắn không làm anh khó xử. Tôi cũng không tin không qua được cửa ải khó của bí thư Vương. Tôi muốn nghe một câu nói thật từ ngài, anh xem có được không? Sở Phát Khôn ngồi xuống trước bàn làm việc của Lý Bạch Vũ rồi cười ha hả nói.
Lý Bạch Vũ bày ra bộ dạng khó xử nói: - Tôi là người được bí thư Vương đề cử lên, nếu bí thư Vương có lời nào nhắn nhủ thì tôi nhất định sẽ làm. Thế nhưng bây giờ có nhiều công tác khác đang dõi theo hạng mục này, còn mời ra vài người cực kỳ khó khăn, anh cũng không biết đâu, hai ngày qua tôi căn bản là ăn ngủ không yên.
Sở Phát Khôn nhìn gương mặt khó xử của Lý Bạch Vũ, thái độ của hắn càng ôn hòa: - Ai có hứng thú với hạng mục này? Chủ nhiệm Lý, anh cứ nói với tôi, biết đâu còn có thể cùng hợp tác?
Tuy nói là cùng hợp tác nhưng trên mặt Sở Phát Khôn lại có vài phần âm độc.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm Vương Tử Quân thoát khỏi trạng thái trầm tư, hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua rồi khẽ nói: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Bố, bố có thể thay bằng câu nói khác được không? Một giọng nói có vài phần trẻ thơ truyền đến từ đầu dây bên kia.
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà không khỏi bật cười, sau đó hắn nở nụ cười sủng ái nói: - Ôi, thì ra là Tiểu Điềm Đậu nhà ta. Con gái yêu, con dùng điện thoại của ai vậy? Sao bố không lưu số của con lại nhỉ?
- Đây là điện thoại của con, dì Hồng Cẩm tặng con nhân ngày quốc tế thiếu nhi. Bố, đây là chiếc điện thoại mà công ty của dì Hồng Cẩm sản xuất ra, dì ấy đặc biệt đến tặng cho con. Tiểu Điềm Đậu căn bản rất thích món đồ chơi mới này của mình.
Vương Tử Quân thấy con gái của mình nói như vậy thì không khỏi muốn vung tay véo má nó một chút, hắn dùng giọng thân thiết nói với đầu dây bên kia: - Dì Hồng Cẩm nhất định là cảm thấy Tiểu Điềm Đậu dễ thương xinh xắn nên mới tặng quà như vậy, con có cám ơn dì không?
- Cám ơn ba ba, dì Hồng Cẩm rất tốt với con, nhưng cậu em kia lại có chút chán ghét, luôn chui vào ngực dì Hồng Cẩm của con. Tuy không đối mặt với nhau thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể tưởng tượng ra bộ dạng vểnh môi của cô con gái nhỏ nhắn của mình.