Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xà Tiểu Cường thầm hiểu, hắn biết rõ đường ra tốt nhất của mình lúc này là xuống tuyến dưới rèn luyện. Mặc dù chủ tịch Chử đã đi rồi, dù Lý Thừa Uyên tiến lên nắm giữ chức vụ, thế nhưng phương diện sắp xếp công tác cho hắn vẫn có chút xấu hổ.

Khi mà danh dự của lão lãnh đạo lên cao thì thư ký được sắp xếp muốn mưa có mưa muốn gió có gió, địa phương sẽ dùng ánh mắt cao vời nhìn anh. Nhưng nếu lãnh đạo đi đến bước đường cùng thì sao? Sẽ có một tình cảnh khác chờ anh.

Người ở trong quan trường lâu năm sẽ luôn cho rằng quan hệ là rất quan trọng, có nhiều quan hệ thì có nhiều tài nguyên, người có nhiều quan hệ sẽ thường khó tránh khỏi có ý nghĩ cường thế. Thế nhưng cán bộ từ cơ sở bò lên lại không chịu thua ai, bọn họ cho rằng mình là người được rèn luyện từ cơ sở, trải qua mưa gió phải gặp cầu vồng, trải qua nhiều sóng gió đau khổ mới có được vị trí hôm nay.

Thử nghĩ mà xem, anh là người công tác trên cơ quan thượng cấp, cả ngày cao cao tại thượng, bay giữa không trung, chí khí đầy người, có thứ gì mà anh không tinh thông? Nhưng người làm thư ký cho lãnh đạo được vài ngày, viết được vài vài phát biểu có tính trọng điểm, nói vài câu nịnh hót thì có thể chạy xuống cơ sở giễu võ dương oai không biết trời cao đất rộng sao? Anh nghĩ mình là ai?

Xà Tiểu Cường tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng hắn không thể không đi xuống địa phương bên dưới, tiếp tục ở cơ quan tỉnh thì sẽ không có địa vị nào tốt cho hắn. Vì vậy trước khi đi thì Chử Vận Phong đã giao phó sự việc này cho Lý Thừa Uyên, mà Xà Tiểu Cường đến gặp Lý Thừa Uyên cũng là vì điều này.

Mặc dù Xà Tiểu Cường đã có quyết tâm sẽ ôm lấy chân của Lý Thừa Uyên, thế nhưng sắp xếp thế nào phải qua được cửa ải của Vương Tử Quân. Bây giờ nghe được những lời cực kỳ ân cần của Vương Tử Quân, trái tim của Xà Tiểu Cường không khỏi nhanh chóng gia tốc.

- Cám ơn trưởng phòng Vương, tôi cũng hy vọng mình có thể được xuống tuyến dưới rèn luyện.

- À, cơ hội luôn có. Vương Tử Quân cười cười với Xà Tiểu Cường, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì thấy Triệu Thành Vân đi đến nói: - Trưởng phòng Vương, chủ tịch mời anh vào phòng.

Lý Thừa Uyên cũng không đổi phòng làm việc của mình, vẫn là phòng làm việc cũ, nhưng bây giờ tấm biển ngoài cửa đã đổi là chủ tịch tỉnh. Vương Tử Quân đi vào phòng của Lý Thừa Uyên, lúc này Lý Thừa Uyên đang ngồi châm trà.

- Trưởng phòng Tử Quân, đây là trà bình thường nhưng uống cũng không tệ, mời ngài nếm thử tay nghề của tôi. Lý Thừa Uyên cũng không đứng lên, giọng điệu lại rất thân mật.

Triệu Thành Vân đi vào cùng Vương Tử Quân, hắn nhìn Lý Thừa Uyên pha trà mà bừng tỉnh. Hèn gì mấy ngày trước hắn thấy chủ tịch Lý mua một bộ dụng cụ pha trà, đến bây giờ vẫn chưa dùng qua, xem ra là dùng vào lúc này.

Triệu Thành Vân biết rõ Vương Tử Quân và Lý Thừa Uyên có việc, thế nên hắn cũng không dám ở lâu, sau khi cẩn thận đóng cửa lại thì đi về phòng của mình.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà do Lý Thừa Uyên tự tay pha chế, hương vị khá tốt. Hắn tán thưởng hai câu về tay nghề pha trà của Lý Thừa Uyên, sau đó cười nói: - Chủ tịch, hôm nay tôi đến là có một số việc muốn trưng cầu ý kiến của ngài.

Lý Thừa Uyên khoát tay áo nói: - Tuy nói là bàn công tác thế nhưng cũng không cần nghiêm túc như vậy, coi như hai bên thương lượng là được.

Đối với các thường ủy tỉnh ủy bình thường thì biết đâu Lý Thừa Uyên còn đưa ra cái giá cho mình, nhưng đối mặt với Vương Tử Quân thì Lý Thừa Uyên luôn cảm thấy người này có tiềm lực quá mạnh, dù thế nào cũng khó coi thường. Hơn nữa hắn có thể trở thành chủ tịch tỉnh cũng thật sự là nhờ lời nói của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn dùng giọng khiêm tốn nói: - Chủ tịch, bây giờ ban ngành Nam Giang chúng ta vẫn đang có chút không trọn vẹn. Hôm qua tôi đã bàn bạc với bí thư Diệp, đó là nhanh chóng đề bạt những cán bộ trong đội ngũ của tỉnh. Mặc kệ thượng cấp suy xét như thế nào nhưng chúng ta nhất định phải làm tốt công tác đề cử, nhất định phải sớm tham gia, nhanh chóng có mưu đồ, xem như tỉnh ủy cho ra quyết định.

- À, bí thư nói đúng, muốn làm cho các đồng chí hăng say công tác thì phải quan tâm cao độ. Nếu chúng ta quan tâm đến bọn họ ở phương diện chính trị, như vậy cũng thể hiện được sự ấm áp của tổ chức. Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Diệp. Lý Thừa Uyên nghe thấy Vương Tử Quân nói mình đã bàn bạc với bí thư Diệp, hắn có chút khó chịu, Diệp Thừa Dân kia cũng vung tay quá dài rồi. Anh không chờ đợi được mà nhanh chóng phân phối quân cờ của mình sao?

Nhưng dù có không thoải mái thì Lý Thừa Uyên hiểu rõ thân phận của mình, thế nên giọng điệu vẫn cực kỳ bình thản.

Trước khi Vương Tử Quân đến phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, hắn đã sắp đặt sẵn đoạn đối thoại giữa mình và chủ tịch Lý, phản ứng lúc này của chủ tịch Lý cũng nằm trong dự đoán của hắn.

- Chủ tịch Lý, lúc này nhiều ghế còn trống nhất lại nằm bên phía ủy ban tỉnh, hai chiếc ghế của hai vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy đều đang bỏ trống, bí thư Diệp yêu cầu tôi thỉnh cầu ý kiến của ngài.

Phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy có thể nói là hai phụ tá đắc lực cho chủ tịch tỉnh, nếu như có thể cho người của mình tiếp quản hai vị trí này, như vậy sẽ càng làm cho Lý Thừa Uyên như hổ thêm cánh. Tuy hắn không thể khôi phục lại uy thế như của Chử Vận Phong trước kia, thế nhưng cũng đảm bảo thế lực của mình có thể ngang bằng với Diệp Thừa Dân.

Chẳng qua vị trí phó chủ tịch thường vụ thường là do các vị trí thường ủy khác tiến lên, phó chủ tịch thường ủy cũng chỉ có thể được lựa chọn từ các thành phố hoặc lãnh đạo đơn vị trong tỉnh.

Lúc đầu Lý Thừa Uyên cũng có ý nghĩ với hai vị trí này, nhưng bây giờ hắn hiểu rõ tình huống của mình, lúc này vị trí của mình còn chưa ổn, không bằng giúp đỡ Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân ở phương diện này.

- Bí thư Diệp có ý kiến gì? Lý Thừa Uyên có chút trầm ngâm rồi nói với Vương Tử Quân.

Lý Thừa Uyên hỏi câu này rất có nghệ thuật, tuy hắn hỏi ý kiến của Diệp Thừa Dân, thực tế lại muốn biết được Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân thương lượng và cho ra kết quả như thế nào.

- Bí thư Diệp cho rằng vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy là cực kỳ quan trọng trong quá trình phát triển của tỉnh Nam Giang, vì vậy chúng ta cho ra đề cử nhất định không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo thượng cấp với Nam Giang. Chúng ta phải đề cử những người có năng lực mạnh, tố chất cao, có thể được lãnh đạo thượng cấp tán thành. Những người như vậy không những mở ra cục diện cho tỉnh, còn có thể làm cho lãnh đạo thượng cấp thuận lợi thông qua đề nghị của tỉnh ủy Nam Giang.

Lý Thừa Uyên chăm chú nghe lời nói của Vương Tử Quân, tuy những lời này chỉ là mở đầu, thế nhưng hắn là người đi lại nhiều năm trong quan trường, hắn có thể tìm được nhiều ý nghĩa từ những lời này của Vương Tử Quân.

Tuy Vương Tử Quân không nói ra cái tên cụ thể, thế nhưng trên thực tế đã mở ra phạm vi rõ ràng. Hai chức vụ này được Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân thương lượng tìm trong số các thường ủy tỉnh ủy hiện tại, mà bây giờ chỉ còn vài người đủ điều kiện mà thôi.

Hầu như chỉ sau giây lát thì Lý Thừa Uyên đã nhìn lên người Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu như anh có thể tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, tôi căn bản cảm thấy thoải mái hơn.

Lý Thừa Uyên tuy cảm thấy khả năng này là rất nhỏ nhưng hắn vẫn không nhịn được phải mở miệng thử lời, dù sao đây cũng là một chuyện cực kỳ quan trọng với hắn.

Nếu như Vương Tử Quân đi vào trong khối ủy ban tỉnh, như vậy thì Lý Thừa Uyên sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, vì bây giờ uy vọng của Vương Tử Quân là rất lớn.

Chỉ cần có phân công công tác rõ ràng trong ủy ban tỉnh, Lý Thừa Uyên có thể không quan tâm đến những phương diện khác.

Vương Tử Quân nhìn Lý Thừa Uyên rồi khẽ mỉm cười, hắn có thể cảm nhận được ý nghĩa lời nói của đối phương, thế là không khỏi thầm buồn cười. Hắn cũng không muốn nói nhiều với Lý Thừa Uyên ở phương diện này, hắn cười nói: - Tôi cũng muốn làm ra nhiều cống hiến dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Lý, thế nhưng tuyến trên không cho tôi cơ hội này, tôi chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Lý Thừa Uyên thở dài một hơi, hắn cảm khái nói: - Đúng vậy, trưởng phòng Tử Quân có năng lực mạnh ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là quá rõ ràng rồi. Nếu có trưởng phòng Tử Quân chủ trì đại cục phát triển kinh tế Nam Giang, tôi tin tưởng công tác của Nam Giang nhất định sẽ như xe tốc hành.

Hai người nói cười vài câu, bầu không khí trong phòng chợt bình tĩnh trở lại, ánh mắt của hai người giống như đều rơi lên bình trà, giống như bình trà đã biến thành bảo vật gì đó cực kỳ quý giá, hoặc có yêu nghiệt gì đó chợt xuất hiện bên trong.

Một phút sau Vương Tử Quân chợt nói: - Chủ tịch Lý, ngài cảm thấy năng lực của đồng chí Lỗ Kính Tu như thế nào.

Vương Tử Quân mở miệng nhắc đến Lỗ Kính Tu mà căn bản không cần che giấu, điều này có ý nghĩa quá rõ ràng. Lý Thừa Uyên thật sự nhìn không thuận mắt với Lỗ Kính Tu, dù Lỗ Kính Tu là người làm việc biết rõ tròn méo, thế nhưng dù thế nào thì công tác vẫn thiếu chút quyết đoán.

Nhưng Vương Tử Quân nói về Lỗ Kính Tu, dù Lý Thừa Uyên có chút tiếc nuối thì cũng chỉ có thể thở dài một hơi mà thôi. Vương Tử Quân hầu như đã phải rời đi, nếu như Lỗ Kính Tu tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, như vậy dù thế nào cũng tốt hơn một người thân cận của Diệp Thừa Dân tiến lên đảm nhiệm vị trí này.

Dù sao thì vị trí phó chủ tịch thường vụ cũng khá quan trọng, nếu như để cho vị trí này liên hợp với Diệp Thừa Dân, như vậy sẽ là lực cản quá lớn với Lý Thừa Uyên, khi đó khó tránh khỏi tình huống Diệp Thừa Dân một tay che trời.

Xem ra Lỗ Kính Tu này đến sau mà tới trước, Vương Tử Quân dù thế nào cũng phải có báo đáp với Lỗ Kính Tu sau khi sự việc lần trước phát sinh. Mặc dù cuối cùng chân tướng vẫn rõ ràng, thế nhưng Lỗ Kính Tu chịu nhục thay cho Vương Tử Quân, dũng cảm đảm nhận trách nhiệm, điều này bắt buộc Vương Tử Quân phải cho ra báo đáp.

Vương Tử Quân có thể cướp thức ăn từ trong miệng hổ, giữ lấy vị trí phó chủ tịch thường vụ cho người của mình, xem ra không đơn giản chút nào. Lý Thừa Uyên thầm cảm khái, hắn cười nói: - Đồng chí bí thư Kính Tu có năng lực công tác rất mạnh, vừa kiên trì nguyên tắc vừa có sự linh hoạt trong công tác, bản thân tôi rất thỏa mãn. Nếu như có được sự giúp đỡ của bí thư Kính Tu ở ủy ban tỉnh, tôi tin tưởng mọi người sẽ ở chung vui vẻ cùng nhau phát triển.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Lỗ cũng cực kỳ hy vọng có thể được học tập chủ tịch Lý nhiều hơn, anh ấy nói chủ tịch Lý là người có kinh nghiệm phong phú, nếu như có thể được học tập ngài sẽ lợi ích cho cả đời sau này.

Hai người đối thoại thêm vài câu thì xem như quyết định chuyện này, Lỗ Kính Tu là người có tư chất lý lịch và thực lực, vị trí phó chủ tịch thường vụ đã nằm trong túi rồi.

Lỗ Kính Tu là người theo sát Vương Tử Quân, như vậy vị trí phó chủ tịch thường ủy còn lại cũng không thể nào là người của mình. Dù sao thì Vương Tử Quân và Diệp Thừa Dân đã thương lượng với nhau khá tốt, Diệp Thừa Dân sẽ không chịu là người bị thiệt hại.

Nếu như có mặt chủ tịch Chử, bọn họ có thể không kiêng kỵ như vậy sao? Lý Thừa Uyên chợt nổi giận, nhưng sau đó lại cố gắng nhẫn nại. Hắn không phải là Chử Vận Phong, thế cục trước mắt muốn ổn định thì phải cần thỏa hiệp, vì vậy hắn cũng không dám kiên trì ý kiến của mình.

Giống như suy nghĩ của Lý Thừa Uyên, sau đó Vương Tử Quân nói ra đề cử cho vị trí phó chủ tịch thường ủy là thư ký trưởng Đào Nhất Hành. Đào Nhất Hành cũng là thường ủy tỉnh ủy, bây giờ tiến thêm một bước là phó chủ tịch thường ủy căn bản là quá bình thường.

Mặc dù Lý Thừa Uyên có hàng ngàn lý do từ chối Đào Nhất Hành tiến vào ban ngành ủy ban tỉnh, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý. Dù sao thực lực của hắn bây giờ là quá yếu, khi chưa tiến hành tuyển cử thì mới chỉ là quyền chủ tịch tỉnh, trước khi không nắm chắc thì hắn không dám tranh chấp với Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân ở phương diện này.

Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui mừng chính là Lỗ Kính Tu chạy sang ủy ban tỉnh thì vị trí bí thư ủy ban tư pháp bỏ trống, Vương Tử Quân cũng không đề cử người nào, nói rằng sẽ nghe ý kiến của chủ tịch Lý. Vị trí bí thư ủy ban tư pháp rất quan trọng, đây không những là thường ủy tỉnh ủy, còn là người nắm công tác công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án ở trong tỉnh. Khi Vương Tử Quân đến Nam Giang thì chiếm lấy vị trí này, bây giờ lại buông tay ra.

Nhìn từ phương diện này thì thấy Vương Tử Quân tuy có chút ngang ngược nhưng cũng hiểu quy củ quan trường, trên quan trường phương diện bày tỏ quyền uy rõ ràng nhất chính là công tác nhân sự. Mặc kệ lãnh đạo đứng đầu có cường thế ra sao, công tác nhân sự vẫn có quy củ bất thành văn của mình. Có một câu nói thế này, đề bạt cán bộ giống như đám người có quyền quyết định nhân sự đang ngồi chơi một ván mạt chược, anh đưa quân này ra thì người ta cũng phải lấy được một quân, anh phải cho người ta một cơ hội, nếu không trò chơi sẽ kết thúc.

Nếu như anh muốn sắp xếp vài người, như vậy anh phải bố cục cực kỳ tỉ mỉ, phải cẩn thận với thực lực bài tẩy trong tay mình. Nếu như anh sắp xếp không tốt, anh không có bài mạnh bằng người ta, sẽ làm cho quyền chủ động rơi vào tay đối phương. Có câu củi chắc cần dao sắc, cho dù Vương Tử Quân có cường thế ra sao, Diệp Thừa Dân cường thế thế nào, bọn họ cũng phải nắm chắc phương diện hài hòa, cần phải thả ra vài thứ.

- Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy đồng chí chánh án Chu Tín Liên là cán bộ lão thành có kinh nghiệm ở công tác tư pháp, là nhân tuyển rất tốt. Lý Thừa Uyên liếm liếm môi rồi nở nụ cười nói.

Lý Thừa Uyên đề cử được Chu Tín Liên tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp, hơn nữa còn là một thường ủy tỉnh ủy, thế là không khỏi cảm thấy vui sướng. Tuy lão không có người của mình ở hai vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó chủ tịch thường ủy, thế nhưng bổ nhiệm như vậy vẫn làm cho hắn thỏa mãn.

Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân xem ra vẫn tôn trọng mình.

Tuy vị trí thư ký trưởng còn chưa được xác định, thế nhưng hai người Lý Thừa Uyên và Vương Tử Quân cũng không tiếp tục ở đề tài này. Vì thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy là đại thư ký của Diệp Thừa Dân, nhân vật như vậy bọn họ không nên sắp xếp.

Sau khi cảm thấy việc lớn đã xong, Lý Thừa Uyên cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, hắn rót nước cho Vương Tử Quân rồi cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hai người chúng ta đã lâu không ngồi cùng với nhau, anh xem khi nào rảnh hai tay uống vài ly?

- Khi nào chủ tịch Lý có thời gian, anh có thể kêu gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi đảm bảo sẽ đi đến. Vương Tử Quân căn bản rất ẩn nhẫn với lời mời của Lý Thừa Uyên.

Khi Lý Thừa Uyên cảm thấy tất cả sắp kết thúc, Vương Tử Quân chợt đặt ly trà trong tay xuống nói: - Chủ tịch Lý, tôi có tiếp xúc nhiều với chủ tịch Trình, chị ấy có năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa lại nhìn xa trông rộng, điều này là cực kỳ khó có được.

Vương Tử Quân nói rất tùy ý, thế nhưng Lý Thừa Uyên nghe lại không thể tùy ý theo. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, nhanh chóng ước lượng mục đích lời nói của Vương Tử Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK