Lời nói giống như không phải nghiêm khắc phê bình của bí thư Lý giống như từng con dao nhỏ đâm vào trong lòng Triệu Tuấn Sơ, lúc này tâm tình của Triệu Tuấn Sơ chỉ có bốn chữ: "Vô lực phản bác!"
- Bí thư Lý, lúc này theo chứng cứ có thể chứng minh vài vị lãnh đạo của cục công thương căn bản là hợp tác không đúng quy trình với lãnh đạo công ty Đại Dã Quốc Tế, còn những thứ khác căn bản là không có.
- Có manh mối gì không? Lý Đạo Toàn nói tiếp.
- Lúc này còn chưa cho ra manh mối nào có giá trị, đồng thời trải qua điều tra thì Vương Tử Hoa giống như không tham dự vào.
Lý Đạo Toàn cười nói: - Có thể tìm ra được một đồng chí căn bản chịu được khảo nghiệm thì tốt hơn khi phá được những vụ án lớn. Điều này là rất tốt, nói rõ tính giác ngộ của đồng chí là rất cao, phần lớn có thể đường đường chính chính làm người, làm việc thanh bạch.
Lý Đạo Toàn cười, Triệu Tuấn Sơ cũng cười theo. Tuy Triệu Tuấn Sơ biết rõ Lý Đạo Toàn rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không phải là sự thật, thế nhưng lãnh đạo đã cười, Triệu Tuấn Sơ nào có lý do để không cười theo?
Một phút sau Lý Đạo Toàn đặt điện thoại xuống, hắn biết rõ Triệu Tuấn Sơ hiểu ý của mình, hắn tin tưởng với ngộ tính của Triệu Tuấn Sơ thì sẽ xử lý tốt vụ này.
Vì đã yên tâm hơn nên tốc độ xem xét văn kiện của Lý Đạo Toàn cũng cao hơn hẳn, thậm chí có vài văn kiện hắn chỉ xem qua rồi ký tên mình vào. Sau khi xử lý xong đống văn kiện, hắn nhấp một ngụm trà rồi đọc báo ngày hôm nay.
Lý Đạo Toàn đọc báo phần lớn là những tờ báo lớn và có uy tín trong nước, khi từng bản tin lọt vào trong mắt hắn, thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
"Sập hầm mỏ, chủ mỏ không khai báo, không đảm bảo an toàn lao động!" Lý Đạo Toàn nhìn bài báo mà không khỏi sững sờ, nhưng sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thầm nghĩ chính mình làm quan ngày càng lớn thì gan ngày càng nhỏ.
Nhưng khi Lý Đạo Toàn dần đọc bài báo kia thì vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng. Hắn cũng không phải không biết tình huống này, thế cho nên bây giờ tâm tính rối loạn, hơn nữa còn là một vụ việc vi phạm nghiêm trọng phương diện an toàn lao động, những người có trách nhiệm tương quan cần phải chịu trách nhiệm rõ ràng, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng sự việc kia đã trôi qua hơn nửa năm, vì sao bây giờ lại vẫn được người ta đưa ra ánh sáng?
Nưa năm trước Lý Đạo Toàn căn bản là chủ trì công tác này, hắn nghĩ đến người kia, lại nhìn về bài viết nói về tình hình mỏ khoáng sản, thế là không khỏi ngã người xuống ghế sa lông. Hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Mình nên làm gì đây? Lý Đạo Toàn thầm lẩm bẩm.
...
Vương Tử Hoa tỉnh giấc trên giường khách sạn, hắn cảm thấy mình thật sự bị đè nén, hắn thật sự muốn ngủ một giấc mãi không tỉnh lại. Chỉ là đồng hồ sinh học không bỏ qua cho hắn, mỗi ngày đối diện với thời gian càng làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Khi Vương Tử Hoa tỉnh lại, hắn thấy người thanh niên đã làm bạn với hắn bảy tám ngày còn ngồi trên ghế không nháy mắt. Khi hắn nhìn về phía đối phương, người kia cũng đang nhìn hắn.
- Đã tỉnh rồi à? Người thanh niên kia khẽ gật đầu nói với Vương Tử Hoa.
Hai bên đã có chút quen thuộc lẫn nhau, Vương Tử Hoa cảm thấy người cán bộ thanh niên này căn bản không còn đáng ghét như lúc ban đầu.
Vương Tử Hoa nhìn gương mặt mệt mỏi của đối phương, hắn không khỏi duỗi lưng nói: - Tôi đã tỉnh rồi, thế nào? Tối qua lại không ngủ sao?
- Không phải, đã ngủ rồi, lát nữa ăn cơm sáng thì sẽ hoàn toàn tỉnh táo. Tên cán bộ thanh niên đi đến bên cạnh Vương Tử Hoa rồi nói: - Anh Vương, mau làm vệ sinh cá nhân, bữa sáng sắp được đưa đến rồi.
Vương Tử Hoa gật đầu, hắn đã quen với cách xưng hô là anh Vương của đối phương, thậm chí hắn mơ hồ có dự cảm là khả năng mình ở lại chức vụ là cực kỳ nhỏ, không bị ném vào nhà giam thì đã quá tốt rồi. Có lẽ sau này trong thời gian tương đối dài thì ba chữ chủ tịch Vương quyền cao chức trọng sẽ được thay thế bằng hai chữ anh Vương. Vương Tử Hoa nghĩ như vậy mà gương mặt đầy mây đen, căn bản không có chút ánh sáng.
Khoảng thời gian này Vương Tử Hoa căn bản rất thỏa mãn với biểu hiện của mình, hắn thầm cảm thấy may mắn. May mà hắn là người tỉnh táo, căn bản không đưa tay vào trong hạng mục của công ty Đại Dã Quốc Tế, nếu như ngày đó mình không kìm lòng được, chỉ sợ bây giờ đã đi vào cõi chết rồi.
Cái tên Zhai Nicole giống như ma túy lóe lên trong đầu Vương Tử Hoa, gương mặt xinh đẹp của nàng chợt lóe lên, hắn dùng sức lắc đầu, dùng nước lạnh để rửa mặt, cố gắng kéo suy tư của mình về thực tại.
Bữa sáng rất phong phú, có bánh có sữa, lại có một dĩa dưa muối và trứng gà. Sau khi ăn những món cực kỳ mang phong vị địa phương thì Vương Tử Hoa cảm thấy toàn thân đầy lực lượng, nhưng lực lượng này được hắn che giấu trong lòng, chỗ này không phải địa điểm để hắn phô bày ra lực lượng của mình.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân lại ngồi lên chiếc ghế của mình, tên cán bộ thanh niên đã thu dọn xong tất cả, cũng chuẩn bị đi nghỉ.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, tên cán bộ thanh niên nhanh chóng đi ra mở cửa. Lúc này gương mặt vui vẻ của hắn nhanh chóng biến thành ngưng trọng, ngay sau đó lên tiếng: - chào bí thư Triệu.
Vương Tử Hoa căn bản không xa lạ gì người đang đến, đó là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Triệu Tuấn Sơ, thậm chí hắn cũng có quan hệ với người này. Khi thấy Triệu Tuấn Sơ thì trong lòng hắn sinh ra cảm giác xấu, mặc dù hắn cực kỳ thanh bạch ở phương diện kinh tế, không tồn tại chút cạm bẫy, thế nhưng hắn là người đẩy hạng mục của công ty Đại Dã Quốc Tế tiến lên và chịu nhiều tổn thất, hắn là lãnh đạo phụ trách hạng mục, trách nhiệm của hắn là quá rõ ràng.
Vương Tử Hoa là người sĩ diện, khi Vương Tử Quân liên tục quật khởi thì hắn càng coi trọng thể diện của mình. Tuy hắn so ra kém Vương Tử Quân rất nhiều, thế nhưng lại không thể để mình mất mặt, vì vậy sau khi nhìn thấy Triệu Tuấn Sơ thì hắn đứng lên nói: - Chào bí thư Triệu.
Triệu Tuấn Sơ nhìn Vương Tử Hoa rồi trầm ngâm giây lát, sau đó chợt vươn tay nói: - Chào chủ tịch Vương!
Vương Tử Hoa chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó vẫn bắt tay với Triệu Tuấn Sơ. Hai bên xem như là quan viên cấp cao, đến lúc này cũng nên tỏ ra cung kính một chút, khách khí một chút. Vương Tử Hoa thầm nghĩ như vậy, mà người cán bộ thanh niên ở bên cạnh Triệu Tuấn Sơ lại càng không hiểu lúc này lãnh đạo của mình đang định làm gì.
- Chủ tịch Vương ở đây có cảm thấy thoải mái không? Triệu Tuấn Sơ ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Hoa rồi nở nụ cười dùng giọng ân cần hỏi.
Chỗ này có thoải mái không? Chỉ sợ không vị lãnh đạo nào chịu lấy thân của mình ra thử nghiệm. Người vào đây như một thanh kiếm treo trên đầu, thỉnh thoảng nó còn đâm vào cổ, như vậy nào có thoải mái? Nhưng lúc này Vương Tử Hoa cũng không nói như vậy, hắn nhìn Triệu Tuấn Sơ rồi miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Coi như cũng khá ổn.
- À, chủ tịch Vương, ngài đến đây là vì ủy ban kỷ luật đang cần thông tin để phá án, nhưng ngài nếu có gì cần thì cứ nói, chỉ cần có thể giải quyết được thì chúng tôi nhất định sẽ làm. Triệu Tuấn Sơ nói đến đây thì nhìn thoáng qua tên cán bộ thanh niên ở bên cạnh, sau đó mới nói tiếp: - Có gì anh cứ nói với Tiểu Lý, không cần khách khí.
Triệu Tuấn Sơ còn nói vài câu tùy ý rồi rời khỏi phòng của Vương Tử Hoa. Khi Triệu Tuấn Sơ bỏ đi thì trong lòng Vương Tử Hoa chợt sinh ra cảm giác xấu.
Thời cổ đại tử tù trước khi bị hành quyết thường được dùng bữa cơm non, thời đại ngày nay thỉnh thoảng vẫn áp dụng cách này. Bây giờ Triệu Tuấn Sơ đi vào trong phòng của mình nói ra những lời như vậy, đối phương muốn làm như vậy, muốn cười chê mình sao?
Không, tất nhiên là không phải. Vương Tử Hoa không tin vào điều này, dù sao hắn cũng lăn lộn trong quan trường lâu năm, hắn cũng hiểu được nhiều thứ, càng biết rằng thế gian này không có yên hận vô cớ, Triệu Tuấn Sơ đến đây căn bản làm cho thế cục thêm huyền diệu.
Biết đâu chuyện của mình xem như đã được quyết định rồi? Vương Tử Hoa nghĩ đến đây mà thiếu chút nữa bị cảm giác đau thương đánh bại. Hắn biết rõ sau khi mình gặp chuyện không may thì bố mình đã phải chạy toàn lực, thế nhưng sự việc bây giờ sớm được định tính, có phải là anh của mình không làm được gì không?
Vương Tử Quân căn bản đã dùng giọng điệu chuẩn xác nói rằng sẽ giúp mình, nhưng bây giờ mình đi đến bước đường cùng, còn chưa thấy đối phương có động tĩnh gì; hoặc có thể là đối phương căn bản đã dốc toàn lực, thế nhưng căn bản là không có chút tác dụng nào.
Đủ mọi ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Hoa, trước đó hắn cảm thấy cực kỳ gian nan, nhưng hôm nay thời gian dài dòng buồn chán chợt giống như thu hẹp lại. Khi hắn ý thức mình đã đi đến bước đường cùng thì chợt giật mình phát hiện đã là mười giờ sáng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Mộ Thuấn Hải đi vào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Hắn vừa vào cửa thì đã nói: - Chủ tịch Vương, chúc mừng anh, trải qua điều tra thì ngài tuy có chút vấn đề ở phương diện công tác nhưng căn bản không có bất kỳ hành vi nào đi lại với công ty Đại Dã Quốc Tế, cũng không tạo nên tổn thất cho quốc gia. Lúc này lãnh đạo đã phê chuẩn giải trừ tất cả những biện pháp quản giáo với ngài.
Mộ Thuấn Hải nói xong thì phản ứng đầu tiên của Vương Tử Hoa chính là đối phương đang nói đùa, nhưng khi hắn thấy nụ cười có vài phần nịnh nọt của đối phương, hắn mới cảm thấy đây là sự thật.
- Chủ nhiệm Mộ, ngài nói gì? Vương Tử Hoa chợt đứng lên khỏi ghế rồi nắm chặt tay Mộ Thuấn Hải hỏi.
- Chủ tịch Vương, bình thường ngài bận rộn công tác, bây giờ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vài ngày. À, anh xem thứ này đi. Mộ Thuấn Hải nói rồi đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Hoa, hắn cười nói: - Tổ chức căn bản không gây oan uổng cho đồng chí của mình, chủ tịch Vương, tuy ngài chịu uất ức ở nơi đây vài ngày thế nhưng thực tế đã nói quá rõ ràng, chuyện xấu đã là chuyện tốt, ít nhất ngài cũng một lòng vì công tác. Bí thư Triệu đang chờ bên ngoài, dù thế nào thì chung ta cũng có liên hệ trong những ngày qua, tôi đến không phải nói lời cáo biệt với ngài sao?
Khi Mộ Thuấn Hải đặt văn kiện trong tay Vương Tử Hoa, lúc này Vương Tử Hoa căn bản giống như một người vừa được trùng sinh.
Vương Tử Hoa trước kia căn bản cực kỳ có khí thế, trước kia khi công bố chỉ lệnh thì thường vung tay cho cấp dưới quán triệt ý chỉ của mình, căn bản cực kỳ xứng đáng với phong thái của một vị lãnh đạo.
Mãi đến khi sự kiện công ty Đại Dã Quốc Tế phát sinh, hắn bị giam lỏng trong khách sạn, đối mặt với đám nhân viên ủy ban kỷ luật xưng hô mình là anh Vương, hắn mới giống như một bác sĩ y thuật cao minh chợt phát hiện mình mắc bệnh nan y, cực kỳ khó chịu. Những ngày qua hắn cảm thấy giống như khớp xương của mình bị tháo ra, hai chân mềm nhũn, cơ thể co rút lại.
Nhưng bây giờ mây gió biến đổi, Vương Tử Hoa cảm thấy hai chân mình càng thêm mềm nhũn. Một người vốn đã bị vùi lấp sâu trong vũng bùn đen tối bây giờ đột nhiên tìm được sự sống trong muôn vàn cái chết, cảm giác vui buồn va chạm dữ dội với nhau làm cho tâm tư hao tổn quá độ. Có lẽ hắn căn bản không ý thức được mắt mình đã ướt, khi mà nước mắt tràn miu thì hắn cực kỳ kích động, hắn không thể ở lại chỗ này, bây giờ chỉ khi trải qua khổ nạn hắn mới biết cuộc sống đáng quý thế nào, tư vị này làm cho con người ta phải khắc ghi cả đời.
Tất cả kết thúc quá đột nhiên, Vương Tử Hoa đứng nơi đó mà sinh ra cảm giác bay bổng khó thể đặt chân xuống đất.
Sau đó lại tiếp tục dùng cơm, trong quá trình này Vương Tử Hoa nhận được không ít tin tức. Đó là công ty Đại Dã Quốc Tế đã tiến hành chỉnh đốn, tiếp tục đầu tư hai tỷ vào thành phố Lữ Xuyên, quyết định làm sống lại hạng mục bị bỏ dở.
Vương Tử Hoa lúc này đã tỉnh táo trở lại, hắn là người thông minh, hắn cảm ứng được ai là người có tác dụng chủ yếu ở sự kiện này. Tác dụng của người này căn bản không những giải quyết nhanh gọn sự việc, còn xóa bỏ đi tất cả di chứng trong nhiều ngày qua.
Phương pháp giải quyết trực tiếp và gọn gàng mâu thuẫn như vậy căn bản không phải là thứ mà Vương Tử Hoa có thể học được, cũng không làm được, cho dù bố hắn là Vương Giải Phóng có thể nghĩ ra cũng không thể quyết đoán như thế. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Hoa càng có thêm cảm giác sùng kính với Vương Tử Quân.
- Chủ nhiệm Mộ, để cho anh ta đi như vậy, chủ nhiệm Tả không phải là... Khi Mộ Thuấn Hải đi qua hành lang thì bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chặn lại, người này mở miệng với vẻ mặt không cam lòng.
Mộ Thuấn Hải hiểu ý của người đàn ông kia, hắn nhìn đối phương mà trong lòng có chút khinh thường. Người này trước kia theo sát Tả Trung Minh, có đôi khi không xem một phó chủ nhiệm như hắn ra gì, bây giờ thì quá tốt rồi, cây đại thụ của đối phương đã ngã đổ, đối phương không có chỗ dựa, không phải sẽ chạy đến dựa vào Mộ Thuấn Hải hắn sao? Mình sao có thể cho đối phương sống thoải mái được? Lúc này hắn tỏ ra kích động nói: - Anh Hà, tôi hiểu tâm tư của anh, nhưng đây là quyết định do lãnh đạo nghiên cứu cho ra, tôi chỉ là một vị phó chủ nhiệm nho nhỏ, nào có thể kêu oan cho chủ nhiệm Tả? Mà tôi lên tiếng thì có làm gì được?
- Hơn nữa chủ nhiệm Tả gặp chuyện không may chỉ là ngoài ý muốn, sự việc phát triển đến mức này, anh cũng nên vứt bỏ tâm tư kia đi.
Tuy Mộ Thuấn Hải nói không dễ nghe nhưng người đàn ông kia suy xét giây lát vẫn gật đầu nói: - Chủ nhiệm Mộ, tôi đã hiểu rồi, tôi căn bản là đi đường vòng trong sự kiện này.
Vương Tử Hoa đi ra khỏi khách sạn thì tài xế và thư ký đang chờ sẵn bên ngoài. Sau khi leo lên chiếc xe của mình, hắn cầm lấy điện thoại theo đúng bản năng, hắn định gọi điện thoại cho bố, nhưng không biết vì sao lại gọi cho Vương Tử Quân.