- Chủ tịch Chử, nếu anh ta dùng biện pháp khác để gõ lên đầu tôi, như vậy anh Chu tôi không quá quan tâm. Nói thật, cho dù bí thư Vương Tử Quân lấy tôi ra làm vận tế cờ, tôi cũng không thèm nhăn mày. Vấn đề là chuyện này liên quan đến những nhân viên phá án của đơn vị, ngài nghĩ xem bọn họ khổ sở công tác, cuối cùng còn phải gánh chịu trách nhiệm. Tôi Chu Tiến Liên là lãnh đạo đơn vị, nếu như mặc kệ không quan tâm, sau này làm sao còn là chỗ dựa tinh thần cho thủ hạ chứ?
Chữ Vận Phong nhìn vào hai mắt giống như có vài phần lệ nóng của Chu Tiến Liên, trong lòng không khỏi xuất hiện sự kiện mười năm trước. Khi đó hắn là chủ tịch thành phố Lâm Hồ, Chu Tiến Liên là phó chánh án tòa án. Chữ Vận Phong căn bản không còn nhớ rõ chuyện kia là gì, thế nhưng Chu Tiến Liên lại gánh vác tất cả trách nhiệm không phải của mình.
Cũng vì vậy mà Chữ Vận Phong mới có không gian phát triển, có một đám người dám liều mạng vì mình. Thế nhưng hiện tại vị trí của Chu Tiến Liên đã thay đổi, chẳng qua giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Chu Tiến Liên vẫn là Chu Tiến Liên năm xưa.
- Không ai bắt anh làm vật tế cờ, anh định làm thế nào? Công tác của các anh có vấn đề, thế nhưng lại biến thành hổ không cho ai sờ mông vào, không trừng phạt được, không cho người ta lên tiếng sao?
Tuy Chữ Vận Phong vẫn dùng giọng răn dạy nói với Chu Tiến Liên, thế nhưng trong lời nói lại có vài phần quan tâm đến thủ hạ.
Chu Tiến Liên căn bản không xa lạ gì những lời nói quan tâm của Chữ Vận Phong, trước kia hắn từng nhận nhiều lời giống như vậy. Vừa rồi hắn dõng dạc nói chuyện với lãnh đạo, cũng vì muốn lãnh đạo nói ra những lời quan tâm như thế.
Lão lãnh đạo không làm cho Chu Tiến Liên thất vọng, chủ tịch Chữ vẫn là Chữ Vận Phong đứng đầu nhóm cán bộ thành phố Lâm Hồ như năm xưa. Trong đầu Chu Tiến Liên lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn có chút kích động, thế nhưng kích động đến cũng nhanh mà đi cũng mau.
Chu Tiến Liên hiểu rõ ý nghĩ của Chữ Vận Phong, càng hiểu rõ lúc này mình không thể cúi đầu. Chủ tịch Chử thích những người đàn ông kiên định, nếu mình mở miệng lật lọng, căn bản không có được chút danh dự, thậm chí còn bị chủ tịch Chử xem nhẹ.
- Chủ tịch Chử, tôi không phải nói công tác của đơn vị mình căn bản không thể động vào, tôi chỉ nói có người lấy lông gà làm lệnh tiễn, cố ý làm lớn chuyện.
Chữ Vận Phong không chờ Chu Tiến Liên nói cho xong, lão vung tay nói:
- Chuyện này theo tôi thì dừng lại ở đây, tôi sẽ nói vài lời với bí thư Vương, anh nên làm tốt công tác của mình, nếu có bệnh tật gì thì tôi sẽ không tha cho anh.
- Chủ tịch Chử, tôi nghe lời ngài.
Chu Tiến Liên nhìn thấy quỹ tích nói chuyện giống như năm xưa của lãnh đạo, hắn cảm thấy rất vui mừng.
- Được rồi, được rồi, đừng nói thêm nữa, cuối cùng cũng hiện nguyên hình mà thôi.
Lúc này Chữ Vận Phong căn bản không còn chút ý nghĩ không vui nào về thủ hạ của mình. Lão nhìn gương mặt lo lắng của Chu Tiến Liên thế là cười cười nói"
- Anh an tâm công tác, chuyện liên quan đến bí thư Tử Quân đã có tôi rồi.
Chữ Vận Phong nói rồi chợt nhớ đến thứ gì đó:
- Anh Chu, tôi nhớ hình như ngày mai là ngày mừng thọ tám mươi của bác nhà anh phải không?
- Chủ tịch Chử, ngài có trí nhớ thật tốt, ngày mai chính là ngày mừng thọ tám mươi của mẹ tôi.
Chu Tiến Liên thật sự không ngờ chủ tịch Chữ Vận Phong vẫn nhớ đến tuổi thọ của mẹ mình, thế là trong lòng hắn càng thêm kích động.
- Thế nào lại không nhớ rõ? Năm xưa khi bà cụ mừng thọ bảy mươi thì tôi cũng có đi. Có câu người già như bảo vật, chỉ cần cụ nói tốt thì mọi người sẽ tốt. Vì vậy nên anh Chu, anh nhất định phải quan tâm đến các cụ. Quan tâm đến người già là gánh nặng đường xa, người khác cũng không thể giúp được gì, gánh nặng ngàn cân sẽ rơi lên đầu của anh, thậm chí sau vài năm nữa thì chúng ta cũng như cụ nhà mà thôi.
Chữ Vận Phong nói đến đây thì trong giọng nói có vài phần tự giễu.
Chu Tiến Liên mở miệng chặn lại:
- Chủ tịch Chử, ngài cũng không già, tôi còn trông mong ngài công tác thêm mười năm nữa.
Với vị trí hiện tại của Chữ Vận Phong, nếu công tác thêm mười năm nữa sẽ tiếp tục được thượng cấp cất nhắc. Chu Tiến Liên nói ra câu này căn bản là một biểu hiện kiên trung, hơn nữa còn có vài phần nịnh bợ Chữ Vận Phong.
Chữ Vận Phong sao lại không hiểu cho được? Lão vỗ vỗ vai Chu Tiến Liên rồi nói:
- Anh Chu, mười năm qua anh phát triển không uổng phí, thậm chí còn nói nhiều hơn trước. Thế này đi, anh phát thư mời cho bí thư Vương, nói mai là ngày mừng thọ cụ nhà, tôi nhất định sẽ đi đến tham gia.
Xét từ góc độ của Chu Tiến Liên thì hắn căn bản không hy vọng xa vời là chủ tịch Chữ Vận Phong sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ. Lần này mừng thọ mẹ hắn, hắn cảm thấy chủ tịch Chữ Vận Phong cho chị nhà đến là quá tốt rồi, không ngờ chủ tịch Chử vẫn nhớ đến tình bạn cũ, lại tự mình đến tham gia.
Vô tình Chu Tiến Liên càng thêm kích động, nếu như nói vừa rồi chỉ là chút biểu hiện lấy lòng lãnh đạo, bây giờ hắn càng thêm thành tâm và chân tình:
- Chủ tịch Chử, tôi thật sự cảm tạ ngài.
Chu Tiến Liên nói vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Chữ Vận Phong. Lúc này Chữ Vận Phong ngồi sau bàn làm việc của mình, lão khẽ nhíu mày, thế nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng.
- Tuyến trên điều đến một cán bộ trẻ tuổi, chẳng lẽ muốn chúng tôi phải làm bảo mẫu vài năm sao?
Chữ Vận Phong gạt tàn thuốc rồi dùng giọng có vài phần oán giận nói.
Chữ Vận Phong căn bản có khuynh hướng muốn đưa Chân Hồng Lỗi tiến lên đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp, không chỉ Chân Hồng Lỗi là thuộc hạ cũ của lão, còn có một ý nghĩ cụ thể hơn nhiều. Đó là lão cảm thấy Chân Hồng Lỗi là một người có năng lực dám nghĩ dám làm, nếu như Chân Hồng Lỗi tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Nam Giang, như vậy sẽ căn bản cho ra những thành tích hộ giá hộ tống kinh tế địa phương phát triển mạnh mẽ.
Chữ Vận Phong nghĩ như vậy và cũng đề cử với thượng cấp giống như vậy, cuối cùng Chân Hồng Lỗi cũng không thể trở thành bí thư ủy ban tư pháp như ý muốn. Lão biết đó là tác dụng của bí thư Diệp Thừa Dân, lão căn bản cũng không thoải mái vì hành vi như vậy của đối phương. Nhưng Diệp Thừa Dân dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, cũng không hy vọng người của Chữ Vận Phong tiến lên làm bí thư ủy ban tư pháp.
Nhưng thượng cấp lại phái đến một vị cán bộ quá trẻ tuổi, điều này cũng không khỏi làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy cuống quýt. Chữ Vận Phong căn bản cũng không yêu không ghét với một cán bộ trẻ tuổi như Vương Tử Quân, nhưng Chu Tiến Liên là người nói nhiều, nói xong lại làm lòng lão bùng sóng, cảm thấy đối phương căn bản quá trẻ người non dạ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký Xà Tiểu Cường đi vào nói:
- Chủ tịch Chử, vừa mới nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, sáng mai sẽ tổ chức hội nghị thường ủy.
- Tôi biết rồi.
Chữ Vận Phong tiếp nhận văn kiện trong tay Xà Tiểu Cường rồi nhìn lướt qua, sau đó đặt lên mặt bàn.
Xà Tiểu Cường châm trà vào ly cho chủ tịch Chữ Vận Phong, hắn chuẩn bị rời đi. Lúc này Chữ Vận Phong đang trầm ngâm chợt nói:
- Tiểu Xà, gần đây trong văn phòng căn bản không có chuyện gì xảy ra chứ?
Xà Tiểu Cường chợt sững sờ, lúc này hắn không khỏi liên tục suy nghĩ, chủ tịch tỉnh nói ra những lời này là có ý gì? Lãnh đạo hy vọng tìm được tin tức chính diện sao? Chính mình nên trả lời thế nào? Đây là một vấn đề làm cho tất cả đám người là thư ký như hắn không khỏi cảm thấy cẩn thận suy xét trước khi cho ra câu trả lời.
Vì càng lên cao càng lạnh, lãnh đạo thân ở vị trí cao vời, bình thường bị cách trở với người khác, không nghe được những âm thanh bên dưới. Lúc này thư ký chính là nguồn tiếp cận thông tin của lãnh đạo, nhưng thư ký cũng không thể nghe gió bảo mưa, cần phải có năng lực phán đoán của mình, mỗi sự kiện đều phải điều tra rõ ràng, phải có luận chứng cụ thể. Tất nhiên thư ký cũng phải có phương pháp chứng thực tin tức, cần phải hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói. Nếu như lãnh đạo hỏi thì phải đáp lời, dù thế nào cũng phải biểu hiện hiểu rõ vấn đề. Lãnh đạo không hỏi thì phải học cách im lặng, không nói gì, đây chính là một kinh nghiệm cần phải học tập và thực nghiệm.
Nói nhiều thì lãnh đạo sẽ cảm thấy anh không trưởng thành, cả ngày chỉ biết đi nghe ngóng tin tức lặt vặt, thích đâm thọc tọc mạch, sẽ đề phòng anh; nếu anh nói ít thì lãnh đạo cảm thấy anh công tác không phù hợp với chức vụ, không quan tâm những thứ nên biết, coi như anh chẳng làm ăn gì ra hồn.
Làm thư ký cho lãnh đạo tỉnh ủy thì căn bản có hình tượng và uy thế, nhưng thực tế thì bọn họ phải trả giá rất nhiều. Đặc biệt là khi lãnh đạo mở miệng hỏi, bọn họ càng phải cực kỳ cẩn thận, nếu nói những lời không hay thì lãnh đạo sẽ căn bản có cái nhìn sai lệch về mình.
Xà Tiểu Cường là một người thông minh, nếu không thì chủ tịch Chử sẽ căn bản không chọn làm thư ký. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó mơ hồ đoán được mục đích của lãnh đạo, sau đó mới châm chước lời nói rồi cẩn thận lên tiếng:
- Chủ tịch, văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh căn bản không có chuyện gì, thế nhưng lại bàn bạc về sự việc của khối tư pháp.
Chữ Vận Phong nâng ly trà lên hớp một ngụm rồi dùng ánh mắt như điện nhìn Xà Tiểu Cường, tỏ ý cho đối phương nói tiếp.
- Vài ngày trước bí thư Vương có đến yêu cầu truy cứu trách nhiệm của nhân viên tham gia phá án tạo nên oan sai sáu năm trước, nguyên nhân có lẽ là vì vài ngày trước chánh án Chu Tiến Liên không tham gia hội nghị liên tịch của khối tư pháp, thế cho nên bí thư Vương muốn gõ đầu...
- Những lời nói không ra gì này cậu có thể nghe ngóng, nhưng không được lan truyền lung tung.
Chữ Vận Phong cũng không chờ Xà Tiểu Cường nói cho xong, lão khoát tay để đối phương dừng lời.
Xà Tiểu Cường thầm thở dài một hơi, hắn cũng không nói thêm điều gì, dù sao chuyện này nếu không cẩn thận thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho hình tượng của mình trong mắt lãnh đạo.
- Tiểu Xà, cậu lựa chọn cho tôi một phần lễ vật, giá cả trên dưới một ngàn, chuyên dùng mừng thọ cho những cụ tám mươi tuổi.
Chữ Vận Phong chợt ngẩng đầu dùng giọng phân phó nói với Xà Tiểu Cường.
Xà Tiểu Cường nhanh chóng nhớ kỹ lời phân phó của chủ tịch Chữ Vận Phong, trong lòng thầm nghĩ ai lại có phúc như vậy, có thể làm cho chủ tịch tỉnh chuẩn bị lễ mừng thọ. Khi hắn đang tính toán nên nói như thế nào, chợt nghe thấy chủ tịch lên tiếng:
- Cậu cũng lấy hóa đơn cho tôi, bao nhiêu tiền tự tôi thanh toán.
Xà Tiểu Cường căn bản có hàng ngàn cách để chi trả hóa đơn một ngàn cho lãnh đạo, thế nhưng hắn lại không dám phản bác lời phân phó của lãnh đạo.
- Chủ tịch, có viết chữ gì không?
Xà Tiểu Cường có chút do dự, sau đó nói.
- À, ghi là chúc Vương lão thái sống lâu trăm tuổi.
Chữ Vận Phong cười cười nói:
- Mẹ của chánh án Chu mừng thọ tám mươi, tôi là con cháu, cần phải tỏ ra có chút tâm ý.
Xà Tiểu Cường nghe rõ lời nói của Chữ Vận Phong mà cảm thấy cực kỳ may mắn, thầm nghĩ mình nói lời không sai, nếu không thì chỉ sợ chính mình sẽ gây họa. Với địa vị của chủ tịch Chữ Vận Phong mà phải đi chúc thọ mẹ của chánh án Chu Tiến Liên, nói rõ quan hệ giữa chánh án Chu Tiến Liên và chủ tịch Chử căn bản là không giống bình thường.
Chu Tiến Liên có được sự giúp đỡ của chủ tịch Chử, sua này vị trí ở tỉnh Nam Giang sẽ càng thêm bền chặt, chỉ sợ bí thư Vương còn chưa ra tay thì đã thua mất rồi.
Tin tức truyền đi trong cơ quan là rất nhanh, hầu như khi người trong cuộc còn cảm thấy đó là bí mật thì tin tức đã lan nhanh ra bên ngoài. Hôm nay trong tỉnh Nam Giang có hai tin tức nóng hổi: Một là nhân tuyển vị trí phó chủ tịch thường vụ của thành phố Lâm Hồ; hai là mừng thọ mẹ của chánh án Chu Tiến Liên.
Dựa theo vị trí của Chu Tiến Liên, mừng thọ tám mươi của mẹ chính là chuyện lớn, huống hồ chủ tịch Chữ Vận Phong là người tự mình đi chúc thọ.
Đây là tình huống có thể diện thế nào trong tỉnh Nam Giang?
Khi tin tức này được truyền bá ra ngoài, sự kiện về hai người Vương Chu vốn đang được người người xào nóng đã nhanh chóng nguội lạnh.
Vì người ta cảm thấy đáp án quá rõ ràng, thảo luận còn có ý nghĩa gì nữa?
Áo trắng phối hợp với quần vàng nhạt, Tào Kha Nhi ăn mặc đơn giản nhưng lại bừng bừng sức sống, điều này không khỏi làm cho Tào Chân Nhi ở đối diện phải cảm thán, xem ra mình đã già rồi.
- Chị, hôm nay chị có hoạt động gì không?
Tào Kha Nhi nhanh chóng bước đến trước mặt Tào Chân Nhi rồi cười tươi như hoa nói.
- Chị thì có hoạt động gì chứ? Chỉ là đi khắp nơi ngắm cảnh mà thôi.
Tào Chân Nhi yêu thương vuốt ve đầu của Tào Kha Nhi, sau đó nàng cười nói:
- Thế nào? Không mặc chế phục nhân viên tòa án sao? Hôm nay cũng không phải là chủ nhật mà.
- Hì hì, chị, hôm nay đơn vị không công tác, vì hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi của mẹ chánh án, mà chánh án Chu lại mời em đi hỗ trợ. Đúng rồi, anh ta còn nói nếu ngài không có việc gì, như vậy cũng mong chị tham gia cho vui.
Tào Kha Nhi nói rồi nở nụ cười nghịch ngợm:
- Em nghĩ rằng nếu chị đi thì sẽ làm cho chánh án Chu vui vẻ cười rụng cả răng, vì xem như chị đến làm vẻ vang cho bọn họ.
Tào Chân Nhi khẽ nhướng mày, nàng trầm giọng nói:
- Chánh án Chu tổ chức tiệc mừng thọ tám mươi cho mẹ sao? Anh ta thật sự là lão già chán sống, nếu như bị Vương Tử Quân nắm bắt được thì sẽ căn bản không có quả ngọt để ăn.
- Chị, chị nói gì vậy? Chánh án chu căn bản là rất quan tâm đến sự kiện lần này, chị cho rằng ai đến cũng được sao? Người ta chỉ mời vài người thân cận đến dùng ơm, hơn nữa cũng không cho mang theo lễ vật. Đừng nói là họ Vương căn bản là không biết rõ, cho dù biết thì làm gì được? Anh ta cũng không thể lên tiếng ở ôột sự kiện mang tính gia đình như vậy được.
Tào Kha Nhi nói đến đây thì dùng giọng đắc ý cười nói:
- Lúc này toàn bộ văn phòng tỉnh ủy đều biết Vương Tử Quân trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự mình làm mình mất mặt. Chị, chị biết không, chủ tịch Chử còn đích thân đến chúc mừng mẹ của chánh án Chu.