Khi hai người Tiền Học Bân và Hồng An Trạch khẽ nói chuyện với nhau thì gương mặt bí thư Hoàng Nham Bình có hơi khó coi, trong suy nghĩ của lão thì người lên ký tên phải là Vương Tử Quân, sao lại biến thành một vị cán bộ xa lạ thế kia?
Bình thường Hoàng Nham Bình phản cảm nhất chính là tình huống ra vẻ bằng mặt không bằng lòng của đám cán bộ hạ cấp, một cấp chính quyền, có thê chứng thực đúng chỗ những sắp xếp của thượng cấp hay không, điều này không những thể hiện vấn đề năng lực, còn nói rõ về lập trường chính trị.
Nếu như anh làm việc theo ý mình, như vậy sẽ là không trưởng thành trên phương diện chính trị, dù năng lực công tác của anh có xuất sắc thế nào cũng không phù hợp làm thủ hạ của Hoàng Nham Bình. Có vài câu khái quát cụ thể như thế này, vế trên: Nói anh đi thì anh đi, không đi được cũng phải đi; vế dưới: Nói anh không được đi thì không đi, dù có đi được cũng không đi; đồng thời còn có câu: Không phục không được, dù thế nào thì hạ cấp cũng phải phục tùng thượng cấp, cục bộ phục tùng đại cục, đây là quy tắc tối thiểu trên quan trường.
Nhưng làm một bí thư thị ủy, hôm nay lại ở vào trường hợp mấu chốt, Hoàng Nham Bình tỉnh táo hơn bình thường rất nhiều, sẽ phải suy xét trên nhiều phương diện. Lão nhìn hai người ký tên trên đài, gương mặt căng cứng cũng dần giản ra.
Dù là ai ký tên, chỉ cần là đầu tư ở thành phố Giang Châu thì cũng thuộc địa bàn của Hoàng Nham Bình, còn những chuyện khác, đợi tất cả mọi việc qua đi, mình về điều tra lại cũng không có vấn đề.
Tiền Học Bân vì ngồi ở xa nên không thể nào thấy được sự biến đổi trên mặt của bí thư Hoàng, nhưng Tôn Lương Đống là bí thư huyện ủy Hồng Bắc thì lại thấy rõ biểu hiện của lãnh đạo trên đài. Trong lòng Tôn Lương Đống thầm bùng lên chút ý nghĩ bất an, chỉ sau khoảnh khắc thì lão đã giống như phán đoán được ý nghĩ của bí thư Hoàng vào lúc này.
Nghi lễ ký kết nên nhanh chóng kết thúc, ngàn vạn lần đừng xảy ra sự cố, chỉ cần không có sự cố thì cũng sẽ dễ báo cáo với bí thư Hoàng. Tôn Lương Đống nhìn Hồng Kiến Quốc và giám đốc Triệu đã bắt đầu ngồi xuống trên đài, lão chợt cảm thấy trái tim của mình đập mạnh lên nhiều lần.
Bút đã chuẩn bị sẵn, đã đặt trước bàn, Hồng Kiến Quốc cầm bút của mình lên, muốn cầm ngay lấy bản hiệp nghị để ký tên của mình lên. Hắn nghĩ đến tình huống mình ký tên xuống sẽ đem về cho thành phố Giang Châu một hạng mục lớn, thế là trong lòng hắn thầm kích động.
Lúc này tất cả mọi người nhìn về phía Hồng Kiến Quốc, Vương Tử Quân là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử cũng nhìn về phía Hồng Kiến Quốc, nụ cười trên mặt càng rõ, nhưng nụ cười có vẻ bí hiểm, cũng rất đáng giá nghiền ngẫm.
Hồng Kiến Quốc lúc này đã đưa bút lên trên bản hợp đồng, chỉ cần một hai giây sau sẽ hoàn thành hợp đồng, nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt thì giám đốc Triệu đang tươi cười chợt mở miệng:
- Chờ chút.
Tuy chỉ có hai từ ngắn ngủn nhưng lại làm cho tất cả lãnh đạo ở đây phải lắp bắp kinh hãi, Tôn Lương Đống thì càng cảm thấy không yên, mồ hôi thấm đẫm trán, hầu như chảy xuống ướt cả mặt.
Hồng Kiến Quốc còn chưa hạ bút xuống, thân bút còn đang ở trong không trung, tuy hắn không biết vị giám đốc Triệu này có ý gì nhưng một cảm giác xấu chợt bùng lên trong lòng.
Hoàng Nham Bình là bí thư thành phố Giang Châu, là người phụ trách kéo hạng mục nay về thành phố Giang Châu, bây giờ lão nghe thấy giám đốc Triệu nói như vậy thì đứng lên dùng giọng chú ý hỏi:
- Giám đốc Triệu, làm sao vậy? Có phải là ngại vì người ký kết có cấp bậc quá thấp? Muốn Hoàng Nham Bình tôi đứng ra ký giấy cam đoan sao?
Hoàng Nham Bình lên tiếng như vậy nhanh chóng hòa tan cục diện xấu hổ vào lúc này, các cán bộ huyện Hồng Bắc cũng không thở dài một hơi.
Giám đốc Triệu mỉm cười nhìn Hoàng Nham Bình rồi nói:
- Bí thư Hoàng, tôi cũng không ngại ký kết với người có cấp bậc thấp, mà hợp đồng này có chút không đúng. Dựa theo giao ước thì chúng tôi sẽ phải ký hợp đồng với xã Tây Hà Tử, sao bây giờ lại đổi thành thị trấn huyện thành?
Vẻ mặt Hoàng Nham Bình nhanh chóng trở nên không dễ nhìn, chút biến hóa nhỏ vào lúc này, dựa theo kinh nghiệm tham chính lâu năm thì lão tất nhiên biết rõ có chuyện gì xảy ra. Lão cũng không mở miệng mà ném ánh mắt về phía Tôn Lương Đống.
Tôn Lương Đống cũng tuyệt đối không ngờ giám đốc Triệu kia lại khó chơi như vậy, lẽ ra hoàn cảnh địa lý của thị trấn huyện thành hơn hẳn xã Tây Hà Tử, đáng lý đối phương không nên có ý kiến gì mới đúng.
- Bí thư Hoàng, là thế này, Triệu tiên sinh đến đầu tư ở huyện Hồng Bắc chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ bày ra hoàn cảnh tốt đẹp nhất để đón chào. Xã Tây Hà Tử dù thật sự là tốt nhưng cách xa huyện thành, mà nhà máy Trá Du này ở gần thị trấn huyện thành, hơn nữa hoàn cảnh thị trấn huyện thành mạnh hơn so với xã Tây Hà Tử, vì mong muốn hạng mục của giám đốc Triệu có được hoàn cảnh tốt nhât thế nên chúng tôi có điều chỉnh một chút.
Tôn Lương Đống không hổ danh là bí thư huyện ủy huyện Hồng Bắc, vì vậy mà lý do lão đưa ra cũng không có chút khe hở. Hoàng Nham Bình dù có ý kiến với việc làm của huyện Hồng Bắc thì lúc này cũng không ngoặt cùi chỏ ra ngoài, thế là chỉ có thể lên tiếng hát đệm:
- Các đồng chí huyện Hồng Bắc cũng suy xét vấn đề từ thực tế, giám đốc Triệu, điều kiện giao thông của thị trấn huyện thành này càng thêm tiện lợi, thật sự mạnh hơn xã Tây Hà Tử rất nhiều.
Giám đốc Triệu nở nụ cười sáng lạn, sau đó lão chậm rãi gật đầu nói:
- Bí thư Hoàng, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi nói chính là chúng tôi quyết định đầu tư ở xã Tây Hà Tử, không phải nhìn trúng vị trí địa lý của xã Tây Hà Tử, mà chúng tôi nhìn trúng tác phong của cán bộ xã Tây Hà Tử. Nếu không, căn cứ vào kết quả khảo sát của chúng tôi, toàn huyện Hồng Bắc không có bất kỳ địa phương nào lọt vào danh sách đầu tư.
- Bí thư Hoàng, một cái hoàn cảnh tốt thật sự rất quan trọng, nhưng đôi khi năng lực của cán bộ địa phương mới là điều kiện trọng yếu.
Giám đốc Triệu nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân đang đứng ở nhóm cán bộ xã Tây Hà Tử:
- Nói thật, hôm nay tôi chỉ muốn ký với bí thư Vương.
"Chỉ muốn ký với bí thư Vương!"
Bảy chữ này vừa ra khỏi miệng giám đốc Triệu thì làm cho cả hội trường trở nên yên ắng, khoảnh khắc này tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Lúc này Hồng Kiến Quốc quả thật còn cảm thấy khổ sở hơn một kẻ bị người ta gội lên một thùng phân, nhiệt huyết vừa mới bùng lên vào lúc vừa rồi đã lụi tàn, hận không thể chui vào một lỗ nào đó trên mặt đất.
Sắp ký hợp đồng nhưng người ta căn bản không muốn ký với mình, vì vậy mà những luồng ánh mắt làm cho hắn đắc ý lúc vừa rồi, bây giờ lại giống như kiếm sắc làm cho hắn cảm thấy mê muội, lại làm cho toàn thân giống như bị điện giật. Vừa rồi trời thu làm hắn sảng khoái tinh thần chợt giống như biến thành mùa đông giá rét, làm cho hắn cảm thấy run rẩy.
Vương Tử Quân, tên Vương Tử Quân chết tiệt, như thế nào tên này lại là nhân vật chính rồi? Hơn nữa người này luôn ra tay bất ngờ làm cho người ta không kịp chuẩn bị, bây giờ trận địa chợt vô tình đổi chủ.
Không những Hồng Kiến Quốc thầm mắng trong lòng, dù là những lãnh đạo khác của huyện Hồng Bắc cũng thầm mắng Vương Tử Quân. Nhưng lúc này giống như chỉ có Vương Tử Quân mới có thể thay thế, chỉ có hắn mới có thể ngăn được con sóng dữ, với có thể tìm được đường ra cho tình huống xấu hổ lần này.
- Bí thư Vương, nếu người ta chỉ ký với cậu, vậy thì cậu lên đi.
Hoàng Nham Bình căn bản không nhìn vẻ mặt của Tôn Lương Đống, lão cười thúc giục Vương Tử Quân.