Vương Quang Vinh biết rõ con mình đang gặp một tình cảnh gió bão mãnh liệt, thế nhưng căn bản không làm gì hơn được. Trong quan trường là như vậy, không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt.
Mặc dù đó chỉ là chút phương diện về tác phong công tác, ngược lại cũng không vận dụng những cơ quan có lực như ủy ban kỷ luật hay là gì khác, nhưng nhiều người đến phản ánh tác phong của Vương Tử Quân có vấn đề, điều này căn bản là nước chảy đá mòn, cũng làm cho Vương Tử Quân trọng thương.
Trong mắt Vương Quang Vinh thì Vương Tử Quân chưa từng dựa vào hậu trường cứng để chuyên quyền ngang ngược độc đoán, mỗi lần gặp vấn đề đều dùng sức của minh để tự đứng vững.
Nhưng Vương Quang Vinh nhìn quỹ đạo phát triển của con mình, luôn bày ra tư thái cợt nhả không quan tâm, thế nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Lão là người làm cha, lão biết rõ con mình có bản cửu chương riêng, mỗi lần làm việc gì đều rất sinh động, có tình có nghĩa, có lý có chứng cứ. Đến nổi con trai tuy cực kỳ có cá tính nhưng còn trẻ mà đã làm được những sự việc còn vượt qua cả mình, lời khen ngợi như nước thủy triều, điều này làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy đáng kiêu ngạo.
Người nào còn trẻ mà không chịu qua mưa gió? Chỉ trải qua mưa gió mới thấy được cầu vồng, những lời này thường xuyên đặt bên miệng Vương Quang Vinh, thế nhưng nó cũng không có nghĩa là lão muốn con mình liên tục gặp phải ngăn trở.
Trước khi về nhà thì Vương Quang Vinh đã thảo luận với Lâm Trạch Viễn về vấn đề này, Lâm Trạch Viễn chưa tỏ thái độ rõ ràng, chỉ nói với lão rằng đôi khi thủ đoạn mềm dẻo cũng có thể làm cho người ta tổn thương.
Vương Quang Vinh luôn suy nghĩ về điều này, thế là dần hiểu thái độ của Lâm Trạch Viễn. Thủ đoạn mềm dẻo cũng có thể đả thương người, đó mới có thể làm cho người ta khó thể hóa giải. Đối với Vương Tử Quân thì ra tay ở phương diện tham ô hủ bại hay bất kỳ thứ gì khác thì cũng cần phải có căn cứ cực kỳ chính xác.
Hơn nữa Vương Quang Vinh căn bản tin tưởng con trai mình có thể vượt qua khảo nghiệm ở phương diện này. Nhưng bây giờ nhiều người đến tố cáo Vương Tử Quân, làm sao để hóa giải nó đây? Thật sự là không dễ nắm chắc.
Những tình huống thế này căn bản giống như giòi bọ trong hầm phân, căn bản liên tục bay vo ve trong tai, làm cho đầu óc Vương Quang Vinh khó chịu. Lão cảm thấy nếu như phái tổ điều tra xuống làm rõ sự việc, chỉ sợ người ta đã làm xong công tác phòng ngừa chu đáo rồi.
Hơn nữa điều làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy lo lắng chính là vì đảm bảo đại cục đoàn kết và ổn định, tuyến trên nhất định sẽ suy xét từ nhiều phương diện mà áp chế lực ảnh hưởng xuống thấp nhất.
Những chuyện thế này xảy ra thì bí thư Lâm cũng không dễ dàng lên tiếng. Vương Quang Vinh càng nghĩ và càng cảm thấy sự việc khó giải quyết. Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì thấy đổi địa phương biết đâu sẽ rất tốt cho con trai mình.
Tuyến trên phái tổ điều tra xuống tỉnh Nam Giang, ngày thứ hai sau khi tổ điều tra đến thì Vương Tử Quân mới biết điều này. Người nói cho hắn biết tin tức chính là bí thư Diệp Thừa Dân, khi đó Diệp Thừa Dân thông báo tin tức, đồng thời còn nói tổ điều tra mời hắn đến trò chuyện vào lúc ba giờ chiều.
- Tử Quân, lân này nói chuyện thì anh tìm cách liên hệ tốt một chút, nói rõ ràng mộ chút, cũng không cần có gánh nặng tâm lý. Diệp Thừa Dân ngồi sau bàn làm việc rồi khẽ lên tiếng trấn an Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân đã áp chế cảm giác khiếp sợ vào tận đáy lòng, hắn nở nụ cười tiêu sái với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp cứ an tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
- Trưởng phòng Tử Quân, thành tích công tác của anh là cực kỳ rõ ràng, sau khi anh đến Nam Giang thì cố gắng cho ra nhiều cống hiến, cải cách nhân sự chính là một phương diện cực kỳ cụ thể. Nói không khoa trương thì anh là người tiên phong cho công tác cải cách nhân sự ở Nam Giang để các tỉnh thành anh em khác học hỏi theo. Tôi tin tưởng tổ chức nhất định sẽ biết rõ, đồng thời sẽ thận trọng suy xét.
Diệp Thừa Dân nói căn bản làm cho người ta ấm lòng, thế nhưng Vương Tử Quân dù sao cũng không phải là cán bộ trẻ, tất nhiên sẽ không vì những lời này mà mang ơn Diệp Thừa Dân. Trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, nhưng biểu hiện vẫn thành khẩn cảm tạ: - Cám ơn bí thư Diệp đã ủng hộ và đánh giá cao độ về tôi, có nhiều đồng chí phản ánh tác phong của tôi có vấn đề, cũng không quản những đánh giá này là đúng hay sáo rỗng, ít nhất cũng nói rõ những tồn tại không đủ trong công tác thường ngày của tôi. Thượng cấp nói chuyện với tôi, xem như là một sự bảo vệ và trợ giúp với bản thân tôi.
Vương Tử Quân nói thật sự gọn gàng không chút gợn sóng sợ hãi, cực kỳ ẩn giấu. Diệp Thừa Dân nhìn người ngồi đối diện với mình, vẻ mặt người kia căn bản không chút biến đổi, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ bội phục.
Nếu như mình ở vào độ tuổi của Vương Tử Quân và gặp phải tình cảnh này, chỉ sợ sẽ tuyệt đối không thể tỉnh táo được như vậy.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh nên làm chuẩn bị, tôi tin tưởng vào thành tích của anh, các đồng chí khác cũng thấy rất rõ ràng. Diệp Thừa Dân đứng lên khỏi ghế, sau đó dùng bàn tay vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, vẻ mặt lộ ra vài phần cổ vũ và quan tâm.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì Diệp Thừa Dân dựa lưng nặng nề lên ghế. Lần này thượng cấp phái tổ điều tra xuống Nam Giang, Diệp Thừa Dân còn chưa nhận được tin tức vào lúc đầu tiên. Mãi đến khi tổ điều tra đến Nam Giang thì lão mới nhận được điện thoại của Dương Độ Lục.
Khi nghe được tin tức này thì Diệp Thừa Dân không khỏi giật mình, lão tuyệt đối không ngờ có người tấn công sau lưng Vương Tử Quân vào lúc này. Lúc này Vương Tử Quân giống như mặt trời giữa ban trưa ở Nam Giang, tuy lực ảnh hưởng kém mình và Chử Vận Phong, thế nhưng thật sự vượt qua Đậu Minh Đường để xếp ở vị trí thứ ba trong tỉnh Nam Giang.
Khi biết được tin tức từ trong miệng của Dương Độ Lục, Diệp Thừa Dân mẫn cảm ý thức được rốt cuộc là ai động tay vào Vương Tử Quân. Một cuộc điện thoại làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy tâm tư bùng sóng, mình căn bản phẫn nộ vì cơn mưa gió này, thế nhưng cũng có chút vui mừng.
Người có thể nhấc lên mưa gió như vậy ở Nam Giang chỉ có một, chính Diệp Thừa Dân chưa từng xem thường người này, không ngờ đối phương lại ra tay, lại còn chỉ thẳng vào chỗ hiểm.
Tuy những lời phản ánh chủ yếu chĩa vào tác phong công tác của Vương Tử Quân, thế nhưng thượng cấp lại không thể không coi trọng. Hơn nữa cái chết của chủ tịch quân Đông Thành của thành phố Đông Hồng là Triệu Địa Siêu lại làm cho sự việc thêm chồng chất, giống như ép lãnh đạo thượng cấp phải có cái nhìn về vấn đề này.
Lúc này xem như Vương Tử Quân không còn thích hợp tiếp tục công tác ở tỉnh Nam Giang.
Người có năng lực khó tránh khỏi có tính cách, đây chính là nhận thức chung của các vị lãnh đạo. Không nói người nào đâu xa, Diệp Thừa Dân cũng có quan điểm như vậy. Thế cho nên trong những công tác gần đây thì lão cực kỳ quan tâm đến những người thuộc hạ có năng lực của mình, cũng bày ra tâm tư tha thứ. Lão cho rằng vì bảo trì sự phát triển cao độ của tỉnh Nam Giang, lão cần phải yêu tài mến tích, như vậy mới là hợp thời.
Tâm tư tha thứ có đôi khi sẽ là bảo vệ, nhưng bảo vệ người có năng lực, cũng không phải là che chở những người để xảy ra chuyện. Nếu như một đồng chí không thích hợp trên vị trí công tác hiện tại, thậm chí có thể phát sinh tình huống gãy cánh rơi xuống đất, vì sao không vung tay dời anh ta ra khỏi vị trí sóng gió cuồn cuộn, không đưa anh ta đến vị trí sóng êm gió lặng?
Có lẽ bây giờ lãnh đạo thượng cấp mà đặc biệt là bí thư Lâm đang rất quan tâm đến trạng thái của Vương Tử Quân. Bí thư Lâm tuyệt đối không cho Vương Tử Quân sinh ra nhiễu loạn ở Nam Giang, điều này là xác định.
Nếu như có người cố gắng bày ra tội danh quá lớn của Vương Tử Quân, như vậy bí thư Lâm ở bên kia sẽ điều tra thật nghiêm, căn bản không có chứng cứ rõ ràng thì vẫn ủng hộ công tác của Vương Tử Quân ở Nam Giang.
Nhưng đây chỉ là bệnh tật nhỏ, cũng không đáng cho bí thư Lâm ra tay. Nếu như Diệp Thừa Dân là bí thư Lâm, việc làm có khả năng và nhẹ nhàng nhất chính là đổi vị trí của Vương Tử Quân, dù sao thì người kia còn trẻ, bây giờ cần nhất là lý lịch công tác.
Sự việc tiến triển đến bước này thì mình nên có lựa chọn gì? Diệp Thừa Dân không ngừng suy nghĩ, tuy lão rất muốn nói ra vài lời thật lòng về Vương Tử Quân, thế nhưng tình hình Nam Giang bây giờ căn bản không thích hợp để quá rối loạn.
- Bí thư Diệp, ngài tìm tôi sao? Cửa phòng được đẩy ra, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Đào Nhất Hành chậm rãi đi vào. Đào Nhất Hành cung kính đứng trước bàn làm việc của Diệp Thừa Dân, gương mặt tràn đầy cung kính.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão cũng không lập tức lên tiếng, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Cần đẩy cao quy cách tiếp đãi với tổ điều tra, chú ý cuộc sống thường ngày của bọn họ, sắp xếp cho bọn họ phòng khách quý ở khách sạn Nam Giang, cũng cho ra những sắp xếp thích hợp trên phương diện sinh hoạt của nhân viên tổ điều tra.
Diệp Thừa Dân vẫn tương đối yên tâm về năng lực tiếp đãi của Đào Nhất Hành, lão sở dĩ nói những lời này với Đào Nhất Hành, chính là muốn truyền cho đối phương một tin tức rõ ràng. Đó là lần này tổ điều tra đi đến Nam Giang, bọn họ cần phải cố gắng thỏa mãn tất cả yêu cầu.
Sau khi nói thêm vài câu về phương diện tiếp đãi, Diệp Thừa Dân nói khẽ: - Lần này tổ điều tra chuẩn bị tiếp xúc theo trình tự với các thành viên ban ngành, văn phòng các anh cũng nên chú ý những điều này.
- Đúng rồi, có phải tổ điều tra đã xác định đối tượng cần trò chuyện vào hôm nay không?
Hai mắt Đào Nhất Hành chợt lóe lên, hắn chủ động báo cáo: - Bí thư Diệp, sáng hôm nay ngoài ngài và chủ tịch Chử, còn có chủ tịch Lý Thừa Uyên, tôi được sắp xếp trò chuyện với tổ điều tra vào tối nay.
- À, trưởng phòng Tử Quân có thành tích rất nhiều ở Nam Giang, mặc dù có chút tính cách khá mạnh, thế nhưng chung quy khuyết điểm vẫn không che lấp được ưu điểm. Diệp Thừa Dân nhìn Đào Nhất Hành rồi dùng giọng trịnh trọng nói: - Chúng ta nhìn vào đồng chí nào cũng phải chú trọng phương diện chủ lưu.
Diệp Thừa Dân nói làm cho tâm tình của Đào Nhất Hành căn bản khó thể nào bình tĩnh được, hắn cố gắng che giấu vẻ ngạc nhiên của mình, sau đó gật đầu thật mạnh với Diệp Thừa Dân.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Lúc này hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, mặc dù lời nói của Diệp Thừa Dân có chút hàm hồ, thế nhưng hắn lại cảm ngộ ra những ý nghĩa được che giấu bên trong. Hắn mặc dù có chút phát hiện ra trước khi mưa gió kéo đến, thế nhưng hắn không kịp chuẩn bị vì sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.
Một vài đồng chí lão thành, đây chính là câu nói xác định phạm vi người tố cáo mình của Diệp Thừa Dân, Vương Tử Quân nghĩ như vậy nhưng lại chuyển sang một phương diện khác. Những ngày qua hắn đi đến Nam Giang, hắn biết rõ những việc mình cần làm, hắn đã từng tham gia hai cuộc gặp các cán bộ lão thành ở Nam Giang.
Khi đó không có chút xung đột nào, nhưng bây giờ những người kia lại luôn miệng một lời nói mình có vấn đề, điều này sao có vẻ trùng hợp như vậy?
Vương Tử Quân từ chuyện này mà nghĩ đến Triệu Địa Siêu, chuyện này cũng là một sự kiện trùng hợp với tác phong công tác bá đạo của hắn, không thể không làm cho người ta sinh ra hoài nghi.
Nhưng không có căn cứ chính xác, dù Vương Tử Quân có suy đoán thêm thì cũng chỉ là võ đoán mà thôi.
Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình thì chuông điện thoại vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Đậu Minh Đường: - Trưởng phòng Tử Quân, anh cũng biết rồi sao?
Đậu Minh Đường nói rất hàm hồ nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, Vương Tử Quân nghe giọng nói này mà không khỏi nở nụ cười: - Đã nghe nói rồi, thật sự không ngờ tôi có thể diện như vậy.
Lúc này Vương Tử Quân còn mở miệng nói đùa làm cho Đậu Minh Đường cảm thấy khó tưởng, hắn cố tình muốn nói với Vương Tử Quân hai câu, thế nhưng lúc này không biết nói sao cho phải.
Cuối cùng Đậu Minh Đường vẫn dùng giọng điệu trước sau như một của mình nói: - Trưởng phòng Tử Quân, lần này mục đích của bọn họ chính là muốn điều anh ra khỏi Nam Giang.
Vương Tử Quân biết rõ mục đích ra tay của người ta vào lúc này, Đậu Minh Đường nói càng chứng thực những suy đoán của hắn.
- Tôi cảm thấy bây giờ quan trọng nhất là thái độ của bí thư Diệp và chủ tịch Chử, trưởng phòng Vương, chỉ cần làm tốt công tác với hai người này, tổ điều tra nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của hai vị lãnh đạo. Đậu Minh Đường nói, trực tiếp chĩa vào điểm trọng tâm của vấn đề.
- Bí thư Đậu, anh cảm thấy hai người bọn họ sẽ hy vọng tôi ở lại Nam Giang sao? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười hỏi.
Đậu Minh Đường trầm mặc, khi nhóm người của mình càng có quan hệ gần với Vương Tử Quân, bọn họ đã tạo nên thế lực thứ ba ở Nam Giang. Tuy bọn họ vẫn không thể nào chống lại hai người Diệp Chử, thế nhưng cũng không ai dám coi thường.
Lúc này có cơ hội quá tốt, hai người kia sẽ bỏ qua sao? Đồng thời lại có đám người đến phản ánh vấn đề với lãnh đạo thượng cấp, ai có thể ra tay hòa giải được, ai có thể nói là người nào đang ra tay sau lưng?
Tổ điều tra sẽ trò chuyện với mình, thế nhưng Đậu Minh Đường biết rõ độ nặng của mình. Dù hắn là người xếp hàng thứ ba trong tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng trong mắt tổ điều tra thì hắn chỉ là một thường ủy tỉnh ủy bình thường mà thôi.
- Trưởng phòng Vương, nếu không thì chúng ta nên tranh thủ các vị thường ủy khác, chỗ này của tôi còn có liên hệ với chính ủy phân khu... Đậu Minh Đường nói đến đúng điểm thì dừng, dựa theo kinh nghiệm của hắn, tất nhiên biết rõ Vương Tử Quân căn bản không thể nào có được sự giúp đỡ từ đa số thường ủy tỉnh ủy.
Dù sao thì chỉ có hắn và Vương Tử Quân là đi gần với nhau, nhưng hai người chỉ là số ít mà thôi.
- Đừng lo, tôi cảm thấy thượng cấp sẽ không vì một vài lời tố cáo mà đẩy ngã mình. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Đậu Minh Đường.
Đậu Minh Đường nói một câu tôi cũng thấy điều này là đúng, sau đó hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Vương Tử Quân cúp điện thoại.
Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc, hắn cảm thấy lần này mình thật sự có vài phần bó tay. Tuy bây giờ hắn đã nhìn rõ tất cả, thế nhưng đòn tấn công của đối thủ lại giống như vô hình, lại đang quét về phía hắn.
Đòn tấn công của đối phương nhìn qua thì có vẻ rất yếu, người ngoài nhìn thấy nó cũng không chĩa vào chỗ hiểm, dù thật sự giống như lời nói của những người kia, thượng cấp nhiều nhất chỉ cho ra vài lời phê bình mà thôi, thậm chí cũng không nói gì mà di dời Vương Tử Quân sang nơi khác.
Nhưng di dời sẽ vẫn phát triển tốt được sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến hai chữ di dời mà không khỏi nở nụ cười tự giễu, hắn tin tưởng Lâm Trạch Viễn sẽ không để cho mình chịu thiệt, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Mình sẽ bị đánh bại sao?
Mình thật sự sẽ xám xịt rời khỏi Nam Giang giống như đám người kia đang hy vọng sao? Những ý nghĩ liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, một cảm giác không cam lòng bao trọn cõi lòng hắn.