- Anh cảm thấy bí thư Đậu như thế nào?
- Đậu Minh Đường? Lỗ Kính Tu có chút chần chờ, sau đó trầm giọng nói: - Bí thư Đậu ở trên vị trí bí thư thị ủy Đông Hồng cũng chưa quá lâu, thế nhưng nếu muốn chuyển chỗ, nếu có được người giúp đỡ thì mới thành công. Thế nhưng bí thư Diệp hay chủ tịch Chử cũng sẽ không mấy tình nguyện...
- Không ai giúp đỡ đôi khi theo phương pháp biện chứng thì cũng là điều tốt. Vương Tử Quân nói, đúng lúc điện thoại vang lên. Đây là điện thoại tư nhân của Vương Tử Quân, người biết được nó thường khá thân cận với hắn. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó khoát tay áo với Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu biết Vương Tử Quân có ý gì, thế là ngậm miệng không nói. Lúc này Vương Tử Quân khẽ nói: - Bí thư Đậu, lúc này anh gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò phải không?
- Ôi, trưởng phòng Vương, anh nói như vậy là không được, tôi không dám nhận có chỉ thị gì, chỉ là vài ngày không đi câu cá với anh, hôm nay thấy trời rất đẹp, hay là chúng ta đi luyện cần một chút nhé? Giọng nói trầm ấm của Đậu Minh Đường vang lên.
Vương Tử Quân căn bản không có hứng thú đi câu cá, nhưng vị trí buông cần mà Đậu Minh Đường chọn lựa là không tệ. Vương Tử Quân biết rõ lần này Đậu Minh Đường tìm mình không phải là vì đi câu cá, vừa lúc hắn muốn gặp mặt đối phương, thế là đơn giản đồng ý: - Không có vấn đề, khi nào bí thư Đậu triệu hoán thì tôi sẽ đến...
- Vậy thì chiều nay, lúc này tôi đã sớm xếp hàng chờ ngài, mong ngài cũng đừng nên từ chối. Đậu Minh Đường căn bản rất vui vẻ vì lời đồng ý của Vương Tử Quân, giọng nói càng thoải mái hơn nhiều.
Lỗ Kính Tu nhìn Vương Tử Quân cúp điện thoại mà hai mắt lóe lên vài luồng sáng, hắn nở nụ cười vui vẻ nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy lần này anh Đậu mời anh đi câu cá rõ ràng là ông say không phải vì rượu.
Vương Tử Quân nở nụ cười từ chối cho ý kiến, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Lần này người gọi điện thoại đến làm cho hắn cảm thấy bất ngờ, hắn chần chờ một chút, sau đó nghe điện thoại: - Chào bí thư Diêu, tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi lãnh đạo có gì cần phân phó.
Sau khi lãnh đạo số hai trung ương đến thăm viếng Nam Giang, cũng không coi trọng bến tàu của Diêu Trung Tắc. Khi lãnh đạo rời đi thì Diêu Trung Tắc khống chế tâm tình rất tốt, che giấu những thất lạc trong lòng cực kỳ sâu. Dù thế nào thì vị trí của hắn vẫn còn bày biện ra rõ ràng, những gì hắn được hưởng cũng không thiếu. Chẳng qua trước kia hắn là người được người ta chào đón mong đợi, tiền hô hậu ủng, nhưng bây giờ rõ ràng là ngựa xe vắng vẻ.
Diêu Trung Tắc ngồi trên một con thuyền nhỏ ở một khu du lịch phía tây thành phố Đông Hồng, hắn có vẻ rất thản nhiên. Hắn vốn có chút không cam lòng, thế nhưng khi thời gian trôi qua thì con người dần bình tĩnh lại.
Trên đời này căn bản luôn có lúc có những cơ hội quyết định số phận, Diêu Trung Tắc tin tưởng câu nói này không chút nghi ngờ. Hắn tin một ngày nào đó mình sẽ có thể phát triển đi lên, thế nhưng bây giờ căn bản là rơi xuống thung lũng chết mất rồi.
Rơi vào nghịch cảnh mà vẻ mặt không đổi mới chính là bản lĩnh cao nhất, hắn nghĩ đến tình huống năm xưa khi lấy vợ, bố vợ tặng cho hắn một câu nói như vậy, bây giờ nghĩ lại mà khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên.
Đúng vậy, càng rơi vào nghịch cảnh thì càng nên bình tĩnh, thế nhưng có thể làm được như vậy hay không mới là vấn đề, hơn nữa còn nắm bắt được cơ hội nữa hay không thì cũng chưa chắc. Ví dụ như vấn đề về tuổi tác, hiện nay Diêu Trung Tắc đã sắp đến tuổi về hưu, sau điều chỉnh lần này thì cơ bản không còn khả năng đi ra. Vì không có một ai cứ mãi nghèo hèn, không có người nào không phát triển, thế cho nên mình già đi thì lại có một thế hệ tiến lên nối tiếp.
Hai chữ thiếu niên đại biểu cho một khoảng thời gian không có quá nhiều lo lắng về cuộc sống, cũng là khoảng thời gian đại biểu cho nhiều cơ hội và thời cơ xuất hiện, càng là cơ sở để sau này lui về phía sau dễ dàng chắc chắn hơn. Ví dụ nhưn năm xưa Hán cao tổ chỉ mất tám năm để xây dựng lên vương triều của mình, nhưng Chu Nguyên Chương cầm bát đi ăn xin lại thông qua phấn đấu để có thể là người sáng lập ra một vương triều mới.
Bọn họ là đại biểu cho những người không bao giờ hèn mạt mãi được.
Chỉ là đến tuổi của Diêu Trung Tắc thì đã quá thua rồi. Với độ tuổi của hắn trên cơ bản không còn cơ hội xoay người. Hắn uống một ngụm trà, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, cũng không phải là trà không ngon, chủ yếu là nước đã lạnh.
Trước kia Diêu Trung Tắc uống trà đều cảm thấy rất có hương vị, nhưng lúc này lại phải uống trà nguội. Một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng hắn, hắn nhìn về phía thư ký đang đứng ở đuôi thuyền, lúc này cảm giác tức giận cũng đã tiêu tán đi rất nhiều.
Viên thư ký kia ở bên cạnh Diêu Trung Tắc đã khá lâu, là một người biết ấm biết lạnh, bây giờ đối phương đang đứng ở đuôi thuyền, bộ dạng ngây ngẩn.
Tuy Diêu Trung Tắc không có dị thuật đọc được tâm tư của người khác, thế nhưng bây giờ trên cơ bản có thể đoán được thư ký của mình đang nghĩ gì. Chưa nói đến phương diện hắn đưa thư ký đi theo, dù là hắn đưa người ta đi, chỉ sợ người kia cũng không muốn đi theo mình để kết thúc tương lai chính trị. Nếu như hắn cố gắng đưa người ta theo, chỉ sợ người kia sẽ cảm thấy cực kỳ bức bối vì sự đa tình của mình mà thôi.
Diêu Trung Tắc nghĩ như vậy mà rất muốn nói với thư ký của mình, đó là không cần lo lắng, cậu còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Thế nhưng hắn há miệng mà cảm thấy bây giờ mình cực kỳ khó thể nói ra những lời như vậy.
- Bí thư Diệp, xe của trưởng phòng Vương đã đến. Thư ký nhìn thấy thứ gì đó, hắn dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Diêu Trung Tắc rồi nói.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng của thư ký mà không khỏi có chút không thoải mái, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tha thứ cho đối phương. Vì có mấy ai không qua thời trai trẻ? Người ta đi theo mình phục vụ được vài năm, cũng xem như đã làm tốt công tác, vì sao không thể có được một tương lai tươi sáng?
Nhưng bây giờ Diêu Trung Tắc ảm đạm rời khỏi Nam Giang, đối phương là người có dấu ấn của mình, điều này mang đến những ảnh hưởng rất sâu. Tất nhiên ảnh hưởng của nó còn liên quan đến đối thủ của mình là thế nào, nhưng bây giờ vị lãnh đạo trẻ tuổi kia đang phát triển như diều gặp gió, điều này thật sự là tai nạn với thư ký của Diêu Trung Tắc.
Khi Diêu Trung Tắc chuẩn bị cho thư ký đưa thuyền đi nghênh đón, một con thuyền nhỏ giống hệt như của hắn chạy về phía bên này. Người thanh niên kia đứng đầu thuyền, gió nhẹ khẽ thổi, mặc dù người kia không mặc áo trắng, thế nhưng nhìn qua vẫn thấy cực kỳ có phong thái hơn người.
Nếu như mình còn trẻ thì quá tốt, Diêu Trung Tắc lắc đầu thở dài, chỉ cần nhìn vào sự khác biệt về tuổi tác giữa hai bên, Diêu Trung Tắc đã cảm thấy mình khó thể chống đỡ được đối phương.
Diêu Trung Tắc là một người thất bại, hắn nào còn tư chất và tư cách để cảm khái nữa chứ?
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Diêu Trung Tắc thấy con thuyền kia nhanh chóng tiếp cận. Lúc này hắn thấy những người ở con thuyền bên kia, ngoài Vương Tử Quân còn có một tiểu tử, đó là thư ký của Vương Tử Quân, còn một người còn lại, chính là giám đốc khu du lịch này.
Lúc này viên giám đốc kia tự đến lái thuyền cho Vương Tử Quân, rõ ràng là đang muốn tỏ thái độ.
Tuy Diêu Trung Tắc cảm thấy buồn cười với hành vi nịnh nọt của viên giám đốc kia, thế nhưng hắn không có chút tức giận. Đây là lẽ đương nhiên, chính mình đã không còn gì cả, tất nhiên người ta sẽ không chạy về phía mình, vì có người nào chịu treo cổ trên cây cơ chứ?
- Bí thư Diêu! Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc, bây giờ đối phương thiếu một phần uy nghiêm so với trước, nhìn qua thật sự giống như một vị học giả đang đi chơi thuyền.
Hai thuyền tiếp cận nhau, Vương Tử Quân đi lên thuyền của Diêu Trung Tắc. Thư ký của Diêu Trung Tắc thấy Vương Tử Quân thì muốn mở miệng, thế nhưng lời lên đến bên miệng thì được nuốt xuống, chỉ còn lại nụ cười nịnh nọt mà thôi.
Vương Tử Quân cười cười với thư ký của Diêu Trung Tắc, hắn ngồi xuống bên cạnh Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc nhìn thư ký, sau đó cười nói: - Cậu đến bên kia trò chuyện với Tiểu Du đi.
Thư ký không phản kháng, hắn nhanh chóng đổi thuyền, những người còn lại biết hai vị lãnh đạo có chuyện cần bàn, thế nên chậm rãi dịch chuyển con thuyền đi xa hơn chục mét.
- Nơi này căn bản không mở cửa với bên ngoài, tôi đã đến đây một lần và cảm thấy rất thích, thế cho nên mỗi lúc có thời gian thì đến đây chèo thuyền, căn bản có hưởng thụ khó tìm được. Nhưng sau này chỉ sợ không còn cơ hội như vậy nữa. Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ cười nói.
Tục ngữ có câu hổ chết vẫn còn uy, tuy Diêu Trung Tắc bây giờ có chút chán nản thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được bí thư Diêu có vài phần tiêu sái tự nhiên, căn bản không quá chán nản vì sự thất bại của mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Diêu Trung Tắc, hắn cười cười nói: - Bí thư Diêu đã công tác nhiều năm trong Nam Giang, cũng không thể vì rời đi mà bỏ gánh công tác. Nam Giang có thể phát triển được như ngày hôm nay cũng nhờ bí thư Diêu bỏ ra nhiều mồ hôi công sức, ngài như thế nào lại nhẫn tâm bỏ qua không quan tâm được?
Vương Tử Quân nói lời này làm cho Diêu Trung Tắc có chút bi ai. Mặc kệ Vương Tử Quân nói lời khách sáo hay là thật lòng thì đó cũng là điều khẳng định. Năm xưa khi Diêu Trung Tắc đến Nam Giang, hắn thật sự có một mộng tưởng tốt đepj, sau vài năm cũng xem như hết lòng vì công tác, đã phải trả giá rất nhiều. Tất nhiên hắn khó thể nào dự đoán được kết quả ngày hôm nay của mình, khó thể nào ngờ rằng mình lại thua cuộc rồi di dời đi nơi khác như vậy.
Diêu Trung Tắc vốn cho rằng Nam Giang chính là điểm sáng công tác chính trị của mình, không ngờ đây lại là cái hố chôn mình. Có lẽ sau khi hắn rời đi thì cũng không còn tâm tư và dũng khí để đến nơi này dù chỉ là nhìn qua một lần.
Diêu Trung Tắc cười cười, hắn cúi đầu một lát, sau đó ngẩng đầu cười nói: - Tử Quân, vài ngày trước thật sự đã làm cho cậu phải chê cười.
Diêu Trung Tắc nói vài ngày trước, tất nhiên là những hành vi mờ ám của hắn khi mà lãnh đạo số hai trung ương đến thăm Nam Giang. Nếu như hắn thành công, tất nhiên sẽ không nói gì khác; nhưng lần này hắn thất bại thảm hại, hắn có thể dùng giọng thản nhiên để nói ra một lời như vậy, chứng tỏ bản thân cũng không phải hạng phàm phu tục tử.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc, hắn trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên nói: - Bí thư Diêu, tôi nghĩ có một số việc cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Diêu Trung Tắc trố mắt một lát rồi nở nụ cười, nếu như Vương Tử Quân nói những lời ghét ác như cừu, như vậy hắn sẽ cho rằng Vương Tử Quân dối trá. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân không nói điều này, nói hắn bất đắc dĩ, điều này làm cho hắn có chút cảm động. Dù thế nào thì đối phương cũng hiểu nổi khổ tâm của mình, chút an ủi như vậy làm cho Diêu Trung Tắc thầm cảm thấy lòng dạ của Vương Tử Quân vẫn tương đối rộng lớn.
- Đúng vậy, thật sự bất đắc dĩ. Diêu Trung Tắc chợt cảm khái nói: - Tôi dù biết mình đang làm gì, hơn nữa làm cho người ta xem thường, thế nhưng đó cũng là cơ hội cuối cùng của tôi. Tôi ở Nam Giang mà không có được vị trí như bí thư Diệp, cũng không có được thực lực như chủ tịch Chử Vận Phong...
Diêu Trung Tắc nói đến đây thì rơi vào trầm ngâm, Vương Tử Quân đang suy xét lời nói của Diêu Trung Tắc. Tuy Diêu Trung Tắc nói mình không bằng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, thế nhưng đó không phải là bản thân hắn không bằng người ta, mà là vị trí không bằng. Lúc này Diêu Trung Tắc nói vị trí của mình không bằng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, điều này càng cho thấy trong lòng Diêu Trung Tắc căn bản không quá chịu phục hai người kia.
Nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Diêu Trung Tắc vẫn có chút cách biệt với hai người kia. Nói về phương diện thông minh tài trí, Diêu Trung Tắc biết đâu không thua kém hai vị lãnh đạo kia, thế nhưng nhìn về phương diện tư cách và ánh mắt thế cục, căn bản kém xa hai vị lãnh đạo kia. Cũng vì nguyên nhân này mà thấy tổng thể Diêu Trung Tắc vẫn thua kém Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Nhưng Vương Tử Quân không nói rõ những điều này cho Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc đã thất bại, hắn không cần phải thêm mắm dặm muối vào vết thương của đối phương.
- Còn nữa, tôi cũng không trẻ tuổi như cậu... Diêu Trung Tắc ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trầm trầm nói: - Sau khi đến Nam Giang thì tôi đã biết cậu không là người đơn giản, nhưng không ngờ cậu vẫn làm tôi cảm thấy bất ngờ, vượt qua dự đoán của tôi. Tôi nghĩ nếu như cho cậu thêm một năm, chỉ sợ tôi sẽ không thể nào chen chân vào trong khối công tác tổ chức ở Nam Giang.
Vương Tử Quân cười cười, hắn nghĩ đến lời nói trước đó của Diêu Trung Tắc, hắn thậ sự cảm thấy mình không có gì để phản bác, chỉ cười xem như tiếp nhận lời nói của Diêu Trung Tắc.
Gió nhẹ khẽ thổi, mặt nước hồ nhộn nhạo, tuy thời tiết khá nóng nhưng đi thuyền trên mặt hồ lại cảm nhận được bầu không khí mát mẻ. Hai người ngồi trên thuyền, quần áo bị gió khẽ thổi, nhìn qua có vài phần phiêu lãng.
Hai bên lẳng lặng uống nước, không biết qua bao lâu thì Diêu Trung Tắc lại phá vỡ bầu không khí bình tĩnh: - Thật ra khi cậu đến thì cực kỳ có lợi cho Nam Giang, đặc biệt là ở công tác tổ chức, đặc biệt là phương diện dữ trữ nhân tài, cậu có ánh mắt cực kỳ chiến lược, tốt hơn so với tôi rất nhiều.
- Cải cách nhân sự chính là gánh nặng đường xa, nói thật thì đôi khi tôi cũng có ý nghĩ nước chảy bèo trôi. Vương Tử Quân nói lời thật lòng, mặc dù hắn có tâm tính kiên nghị, thế nhưng đôi khi gặp lực cản thì cũng có sinh ra ý nghĩ mặc kệ. Dù sao hắn chỉ là người phổ biến ý nghĩ này, vài năm sau cũng có người thúc đẩy, mình cần gì phải hao tổn hết tâm tư và sức lực như vậy?
Nhưng ý nghĩ này căn bản lóe lên và Vương Tử Quân vẫn phải vượt qua nó.
Diêu Trung Tắc không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, hắn cười ha hả, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói: - Tôi tin lời này của cậu, khi tôi còn trẻ thì nguyện vọng lớn nhất là làm chủ tịch xã, tôi cảm thấy chỉ cần được làm chủ tịch xã thì thỏa mãn lắm rồi, cần gì phải khốn khổ đưa đầu về phía trước? Nhưng đó cũng chỉ là một loại ý nghĩ, hành động thực tế hoàn toàn khác biệt, có lẽ cũng là câu nói mà mọi người thường nói: Người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Hai người nói rất tâm đầu ý hợp, hai bên cười cười, Vương Tử Quân giống như cảm thấy mình và Diêu Trung Tắc có thêm vài phần thân cận.
Có đôi khi hiểu rõ anh nhất chính là kẻ địch của anh.