- Có những người làm quan thì thích khoe khoang kỹ xảo, cảm thấy mình rất thông minh, cuối cùng chỉ là những người có hại mà thôi. Mạc lão gia tử nói rồi vỗ vỗ lên vai của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Cậu là một cán bộ trẻ tuổi được xem trọng, nên làm những việc có ý nghĩa, biến nó làm thành tích, nhưng quan trọng nhất thì cúi người hóa núi, thẳng lưng hóa mây. Chỉ cần cậu kiên định tiếp tục con đường của mình, vào thời điểm mấu chốt thì thượng cấp sẽ không làm cho những người chú trọng công tác thực tế lại bị hại.
Bàn tay của Mạc lão gia tử rất khô cứng, nhưng khi đập lên vai thì Vương Tử Quân cảm thấy có lực lượng kiên định rót vào người hắn như thác lũ. Điều này làm cho tâm tư do dự và bàng hoàng của Vương Tử Quân chậm rãi tiêu tán đi khá nhiều.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe Mạc lão gia tử nói tiếp: - Rất nhiều người nói dù là làm người hay làm quan thì phải ngoài tròn trong vuông, tôi đồng ý những lời này, thế nhưng muốn làm người ngoài tròn trong vuông cũng không dễ dàng gì. Rất nhiều người chỉ học được vẻ bên ngoài, thế nhưng cuối cùng tất cả đều tròn, căn bản là kiên trì ném đi tất cả góc cạnh của mình.
- Nếu không kiên trì vì nước vì dân, không có tâm tư và quyết tâm báo quốc, anh quá tròn cũng không phải là chính khách tốt, há có thể được đa số mọi người ủng hộ và tôn trọng? Giọng nói của Mạc lão gia tử càng thêm trầm thấp, cũng càng thêm kiên định.
Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn lẳng lặng suy tư về lời nói của Mạc lão gia tử, thế là những gì vướng mắc trong lòng những ngày qua chợt tan thành mây khói.
Tối trung thu cực kỳ đẹp đẽ, Vương Tử Quân coi như có một tết trung thu ấm áp ở thủ đô, sau đó hắn bay về Mật Đông. Mặc dù lần này về thủ đô không được gặp mặt Lâm Trạch Viễn, thế nhưng trò chuyện với Mạc lão gia tử cũng làm cho tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn đi ra khỏi sân bay nhìn bầu trời quang đãng, cảm thấy rất thoải mái.
Những ngày tiếp theo Vương Tử Quân đặt hết tất cả tinh thần lực lượng vào trong công tác, hắn dùng hai tháng để đi khắp các thành phố trong tỉnh Mật Đông, đưa ra không ít vấn đề về những phương diện liên quan đến nhân dân.
Gió lạnh thổi qua những cành cây khô, mùa đông rét mướt nhanh chóng bao phủ khắp mặt đất. Khi đại đa số các cơ quan đơn vị đều đang rộn ràng cho công tác báo cáo tổng kết cuối năm thì đại hội đại biểu hội đồng nhân dân tỉnh Mật Đông cũng sắp đến gần.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi có điện thoại từ văn phòng bí thư Sầm, anh ấy mời ngài đến một chuyến. Triệu Hiểu Bạch mặc tây trang màu tím nhìn qua có vẻ cực kỳ tinh thần, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vừa ký tên lên văn kiện vừa trầm giọng phân phó: - Hiểu Bạch, cậu đưa phần văn kiện này cho Lôi Yên Hồng, để cho chị ấy tổ chức các ban ngành tương quan thực hiện, làm tốt công tác sắp xếp cuộc sống của nhân dân vào mùa đông, cần bao nhiêu tài chính thì nhanh chóng báo cáo lên.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng, cũng không lập tức rời đi mà trầm ngâm giây lát mới nói: - Chủ tịch Vương, ngày hôm qua tôi đến nhà dượng, dượng nói có vài việc cần thương lượng với ngài, hỏi khi nào ngài có thời gian.
- Tối nay tôi có chương trình gì không? Nếu không thì tôi sẽ mời bí thư Kim uống trà. Vương Tử Quân cười cười nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi khẽ nói.
Triệu Hiểu Bạch hoàn thành lời nhắn nhủ của dượng Kim Chính Thiện, hắn cảm thấy rất vui, nhanh chóng lên tiếng: - Bây giờ tôi sẽ liên lạc với bí thư Kim.
Triệu Hiểu Bạch cầm văn kiện mà Vương Tử Quân đã phê duyệt rời đi, trong đầuu lại nghĩ đến câu chuyện giữa mình và dượng vào ngày hôm qua. Ngày hôm qua Triệu Hiểu Bạch đến nhà Kim Chính Thiện dùng cơm, không ngờ Kim Chính Thiện cũng có mặt ở nhà.
Trước kia Triệu Hiểu Bạch có vài phần sợ hãi khi gặp mặt Kim Chính Thiện, nhìn thấy Kim Chính Thiện giống như chuột thấy mèo. Nhưng sau khi phát triển một thời gian bên cạnh Vương Tử Quân, hắn căn bản phát hiện dượng chỉ là một người thầy tốt nhất của mình mà thôi.
Mặc dù lời nói và việc làm của chủ tịch Vương là cực kỳ mẫu mực, đã dạy bảo hắn rất nhiều, thế nhưng dù sao thì hai người vẫn có quan hệ thượng hạ cấp, có rất nhiều chuyện Triệu Hiểu Bạch không dám thỉnh giáo Vương Tử Quân, phần lớn là hắn tự dựa vào ngộ tính của mình.
Kim Chính Thiện lại khác, vì hai bên có quan hệ thân thích, hắn không cần phải cố kỵ quá nhiều, chỉ cần hỏi trực tiếp là được. Hơn nữa Kim Chính Thiện trả lời những câu hỏi của hắn cực kỳ thấu đáo, dù là những thứ khó nói cũng cố gắng nói cho rõ ràng.
Vì nguyên nhân như vậy mà bây giờ Triệu Hiểu Bạch cực kỳ tình nguyện gặp mặt Kim Chính Thiện. Ngày hôm qua khi hắn gặp mặt Kim Chính Thiện, khi đó Kim Chính Thiện không quá hào hứng, một bữa cơm khá nhạt nhẽo vô vị.
Khi Triệu Hiểu Bạch chuẩn bị rời đi, Kim Chính Thiện chợt nói một câu. Câu nói của Kim Chính Thiện làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm thấy rất nghi hoặc, hắn còn nhớ rất rõ vẻ mặt nghiêm túc của Kim Chính Thiện vào thời điểm đó.
- Hiểu Bạch, cậu làm thư ký cho chủ tịch tỉnh căn bản là rất có cảnh tượng, thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì quan trọng nhất là phải có kinh nghiệm công tác cơ sở. Cậu có hứng thú xuống cơ sở công tác hay không? Lúc này ở phía thành phố Đồng Lục còn đang thiếu một vị trí phó chủ tịch huyện, cậu đến đó nhận công tác cũng không tồi.
Đi xuống cơ sở công tác chính là một ước mơ vào thời gian gần đây của Triệu Hiểu Bạch, dù sao thì không muốn làm tướng sẽ không phải là binh sĩ phù hợp. Nhưng Kim Chính Thiện đột nhiên nói như vậy làm cho hắn không thể không hoài nghi.
Triệu Hiểu Bạch không còn là một viên thư ký ngốc nghếch như trước, hơn nữa kinh nghiệm thư ký trong những ngày qua đã làm cho hắn hiểu được rất nhiều. Đặc biệt là hắn đi theo Vương Tử Quân, kinh nghiệm đối nhân xử thế càng mạnh hơn đám bạn đồng trang lứa.
Kết quả cuối cùng của thư ký chính là xuống tuyến dưới rèn luyện, không ai mãi làm thư ký cho lãnh đạo, thế nhưng thư ký xuống bên dưới công tác đều phải ở bên cạnh lãnh đạo hai ban năm, như vậy mới có được cảm tình với lãnh đạo, mới tích lũy được những mối quan hệ phong phú và lực lượng hùng mạnh.
Những thư ký vừa làm được một năm đã bị đẩy xuống cơ sở đều bị người ta cho rằng không được lãnh đạo sủng ái, không hài lòng, thậm chí sẽ có người nói bị lãnh đạo điều đi. Chính mình nến muốn tiếp tục tiến lên thì phải làm thư ký bên cạnh Vương Tử Quân thêm hai năm nữa.
Triệu Hiểu Bạch thậm chí nhớ rõ trước đó trong bữa tiệc gia đình thì Kim Chính Thiện uống hơi nhiều, dượng có cười nói với bố của mình là việc này không nên nóng vội, có câu dao sắc không chặt củi mục. Dượng yêu cầu phải cho mình công tác thêm hai năm ở trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, sau đó mới đi xuống bên dưới.
Nhưng bây giờ sao dượng lại thay đổi như vậy?
Thật lòng thì Triệu Hiểu Bạch cũng hiểu loáng thoáng được vài phần. Khi mà đám người trong hội đồng nhân dân tỉnh có vài phần hoạt động thì có gió khẽ cuốn lên, tuy người thường không thấy những cơn gió này, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại cam giác được nó.
Dù sao thì Triệu Hiểu Bạch cũng là một người có đầu mối tin tức, nhưng hắn căn bản không quan tâm đến những tin đồn thất thiệt kia. Hắn nghĩ rằng chuyện này là không thể, nếu chủ tịch Vương không được tuyển cử thành công, điều này là không thể nào, vì kết quả đó căn bản là làm khó lãnh đạo ở bên trên.
Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn cảm thấy sự việc không đơn giản. Với trình độ của đám người kia, bọn họ sao lại làm ra những hành vi ngu xuẩn như vậy? Không phải đám người kia còn có thủ đoạn của riêng mình sao?
- Chào trưởng ban Triệu. Khi âm thanh vang lên thì một người đàn ông tươi cười xuất hiện trước mặt Triệu Hiểu Bạch. Triệu Hiểu Bạch không xa lạ gì người đàn ông này, đó chính là phó trưởng ban Giang Thành Phong của ban tổng hợp số 1 văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Giang Thành Phong là tâm phúc của Lý Hanh Dư, là một vị phó trưởng ban lâu năm của ban số một, người này căn bản luôn cảm thấy không phục với tình huống mình là trưởng ban số một. Thế nhưng khi Lý Hanh Dư bị di dời, Giang Thành Phong biểu hiện an phận hơn, căn bản không những thay đổi thái độ với mình, ngược lại còn có chút nịnh nọt.
Nhưng những ngày qua Triệu Hiểu Bạch cảm thấy thái độ của Giang Thành Phong không còn giống trước, chưa nói đến những thứ khác, ánh mắt và nụ cười của đối phương khi nhìn mình vẫn luôn sáng lạn, thế nhưng khi trò chuyện lại có vài phần đắc ý.
- Chào trưởng ban Giang. Triệu Hiểu Bạch lên tiếng, sau đó chuẩn bị đi về phía trước. Nhưng hắn vừa đi được một bước thì dừng lại nói: - Trưởng ban Giang, bây giờ anh có rảnh không? Có thời gian thì đưa phần văn kiện này đến tay chủ tịch Lôi dùm tôi, chút nữa tôi còn phải đi công tác với chủ tịch Vương.
- Ôi, thật sự là không khéo. Giang Thành Phong vỗ bàn tay rồi vội vàng nói: - Bây giờ tôi có chuyện cần phải đi ra ngoài, đã nói sẵn với người ta rồi. Nếu không thì tôi cho người trong văn phòng đi đưa văn kiện dùm ngài được không?
Triệu Hiểu Bạch cười cười khẽ nói: - Thôi khỏi, cũng chỉ là vài bước mà thôi, tôi trực tiếp đưa qua cũng được.
Triệu Hiểu Bạch nhìn hình bóng rời đi của Giang Thành Phong mà không khỏi nở nụ cười lạnh, trước kia không có việc gì thì người này luôn chầu chực chờ mình xuất hiện, sau đó hỏi xem có sắp xếp gì không. Bây giờ lại khác, chính mình mở miệng giao nhiệm vụ nhưng đối phương nhanh chóng chối từ.
Cho dù Giang Thành Phong anh nghe được vài thông tin gió thổi cỏ lay thì cũng không nên trở mặt quá nhanh như vậy, ít nhất khi đối diện với đại cục thì phải biểu hiện bình tĩnh ung dung. Xem ra loại người tiểu nhân như thế này thì cuối cùng cũng chỉ là phế vật mà thôi.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Hiểu Bạch, điều này làm cho gương mặt hắn có vài phần ngưng trọng. Lúc này gió thổi dạt bèo, xem ra có một vài người đã thấy được vài vấn đề.
Chủ tịch Vương có phải đã thấy rõ rồi không? Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến bộ dạng ngày nào cũng chuyên tâm công tác của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác do dự bất định. Hắn thấy mỗi ngày Vương Tử Quân đều công tác như thường, giống như căn bản không biết có người đang muốn đối phó với mình, thật sự giống như câu nói: "Quân tử ung dung bình tĩnh, tiểu nhân mưu toan lo lắng!" vậy.
Dựa theo sự khôn khéo mạnh mẽ của chủ tịch Vương, tất nhiên chủ tịch Vương không thể không biết. Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hai mươi phút sau hắn mới quay về phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đã đứng lên khỏi ghế sa lông, chuẩn bị đi ra ngoài.
- Đi thôi, Hiểu Bạch, chúng ta đến gặp bí thư Sầm. Vương Tử Quân phất phất tay với Triệu Hiểu Bạch rồi trầm giọng nói.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng rồi cùng Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng. Hắn đi theo sau lưng Vương Tử Quân, nghe những âm thanh chào hỏi Vương Tử Quân vang lên ở trên hành lang, nhìn đám nhân viên công tác giống như không có gì biến đổi, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại thầm cảm thấy sóng ngầm đang khởi động.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự không hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Hiểu Bạch, hắn chỉ nghĩ đến phương diện vì sao Sầm Vật Cương cần gặp mình. Sầm Vật Cương tìm mình là vì đại hội của hội đồng nhân dân hay là vì lời đề nghị của mình về việc chỉnh đốn các khu quy hoạch?
Vương Tử Quân không đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương quá nhiều lần, thế nhưng hắn cũng không xa lạ gì nơi này. Khi hắn đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, chợt thấy Vi Yến Qui từ bên trong đi ra. Lúc này gương mặt Vi Yến Qui là nụ cười vui vẻ, nhìn qua giống như trẻ ra rất nhiều, ngay cả một vài sợi tóc bạc thường ngày cũng không còn thấy đâu.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Vi Yến Qui có chút sững sốt, sau đó lão nở nụ cười vui vẻ nhiệt tình đón chào: - Chào chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân khẽ bắt tay với Vi Yến Qui, sau đó hắn cười nói: - Bí thư Vi, gần đây ngài có vẻ rất bận. Tôi cảm thấy ngài rất chú ý đến phương diện cứu giúp những học sinh nghèo, chuyện này chúng ta nhất định phải nắm chặt, tuyệt đối không thể để cho các em vì nghèo khó mà bỏ học.
Vi Yến Qui gật đầu cười nói: - Đúng vậy, tôi đã tổng kết những tình huống có được trong vài ngày qua để cho ra một lời đề nghị với bí thư Sầm, tôi cũng sẽ đưa đến cho anh một phần văn kiện, hy vọng anh có thể ủng hộ.
- Chỉ cần có lợi cho phương diện dân sinh của tỉnh Mật Đông, tôi sẽ giúp đỡ cực kỳ nghiêm túc. Vương Tử Quân nhìn Vi Yến Qui rồi cười ha hả nói.
Vi Yến Qui gật đầu cười nói: - Có những lời này của chủ tịch thì tôi cũng yên tâm hơn.
Hành lang không phải nơi trò chuyện, hai người nói thêm vài câu thì chia tay. Vương Tử Quân cũng không nhìn hình bóng bỏ đi chậm rãi của Vi Yến Qui, hắn đẩy cửa đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương.
Lúc này Sầm Vật Cương đang cúi đầu xem văn kiện, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì đứng lên nói: - Chủ tịch Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi.
Sầm Vật Cương nói rồi đứng lên khỏi ghế: - Vừa rồi bí thư Vi có cho ra đề nghị giải quyết khó khăn của học sinh nghèo, thật sự rất có cảm xúc, thiếu chút nữa làm tôi quên cuộc gặp giữa hai chúng ta.
Vương Tử Quân cười cười, hắn mời thuốc Sầm Vật Cương rồi nói: - Vừa rồi tôi có gặp mặt bí thư Vi, anh ấy cũng nói với tôi chuyện này, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt, chúng ta có thể phổ biến.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, khi thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn mình, lão cúi đầu, hút thuốc, trong đầu nghĩ về phản ứng của Vương Tử Quân. Lúc này mạch nước ngầm đã nổi lên, lão đã cảm thấy, thậm chí có hơn phân nửa cho rằng người trợ thủ của mình sẽ bị gãy cánh trong sự kiện lần này.
Mưu đồ của thượng cấp là quá rõ ràng, cục diện hiện tại như vậy làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy mất thể diện, điều này nói rõ lực khống chế của lão căn bản còn chưa cao. Lão là một lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông, là người phụ trách đại cục, đảm bảo ý đồ của tổ chức được thực hiện, mà lão cũng đã làm xong chuẩn bị để ứng phó với gió bão lần này.
Sầm Vật Cương không tin Vương Tử Quân không biết gió bão đến từ đâu, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân bình tĩnh ôn hòa đối mặt với Vi Yến Qui, lão không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Nếu như không phải Vương Tử Quân là một người có quá nhiều góc cạnh thì đắc lực hơn Vi Yến Qui rất nhiều, rất thích hợp làm trợ thủ. Đây là một vị cán bộ trẻ tuổi có năng lực có sức sống, tư duy nhạy cảm, ý nghĩ phóng khoáng, dũng cảm đổi mới, càng khó có được chính là cố gắng xuất lực vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông. Sau khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì cấp trên liên tục tán dương Mật Đông, Sầm Vật Cương cũng không nhớ rõ đã mấy lần được lãnh đạo khen thưởng rồi.
Nhưng ở Mật Đông chỉ có thể vang lên một âm thanh, phải là ngàn người một mặt, như vậy mới có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Vương Tử Quân dù là một người có năng lực, thế nhưng Sầm Vật Cương không muốn để người này tùy ý phá đi tình thế phát triển tốt của tỉnh.
- Chủ tịch Tử Quân, đây là những sắp xếp cho đại hội hội đồng nhân dân sắp tới, anh xem qua một chút. Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên nhiều ý nghĩ, lão đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.