Trịnh Khiếu Đống tự biết mình không có, nhưng người nhà của hắn lại không biết quá rõ điều này, khi không có nhật ký thì chỉ sợ sẽ có kẻ bí quá hóa liều, càng co những kẻ đang ẩn mình trong bóng tối vung tay thi triển thủ đoạn hãm hại. Nếu thủ đoạn đó được thi triển trên người thân của mình, như vậy sẽ có kết cục ǵ.
Trịnh Khiếu Đống càng cảm thấy toàn thân phát lạnh, hắn không nhịn được phải khẽ run rẩy. Hắn dù đối mặt với những cán bộ lão thành trong đội cảnh sát hình sự thành phố La Nam cũng chưa từng sinh ra cảm giác như thế, nhưng lúc này hắn thật sự cảm thấy mình căn bản khó thể chống lại được.
Vì người nhà của mình, thôi thì tất cả cùng đi xuống địa ngục.
Trịnh Khiếu Đống thầm hạ quyết tâm định mở miệng, chợt nghe Vương Tử Quân nói:
- Thành thật khai báo sẽ có khoan hồng, anh cứ chậm rãi suy nghĩ lại đi.
Vương Tử Quân nói rồi rời khỏi phòng giam, khi thấy Vương Tử Quân đi khuất thì Trịnh Khiếu Đống chợt bi ai nhận ra một điều, chính mình căn bản không có chút quyền lợi gì trước mặt người đàn ông kia.
Không biết tự lượng sức.
Không biết vì sao Trịnh Khiếu Đống lại nghĩ như vậy, Trịnh Khiếu Đống cười khổ một tiếng, hắn nói với hai tên cảnh sát ở bên cạnh:
- Tôi có sự việc muốn khai báo.
Trên đường đi Vương Tử Quân cũng suy nghĩ rất nhiều, trước khi đến hắn đã phỏng đoán tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, sau khi nghiên cứu mới cho ra chiến lược phù hợp. Nếu hắn thật sự áp dụng sách lược như vậy, hắn cũng không cần suy xét nhiều.
Cũng không phải Vương Tử Quân là người nhân từ, mà hắn khinh thường áp dụng những biện pháp không tốt đẹp. Nhưng nếu dùng nó để đả kích tâm lý của Trịnh Khiếu Đống, lại là một lựa chọn cực kỳ phù hợp.
- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống chuẩn bị mở miệng.
Tống Ích Dân gọi điện thoại đến cho Vương Tử Quân nói.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm.
- Tút tút tút.
Điện thoại trong tay Khương Long Cương lại vang lên, sau khi nghe máy thì Khương Long Cương khẽ nói:
- Bí thư Vương, là điện thoại của trưởng phòng Đảng.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại trong tay của Khương Long Cương, chợt nghe thấy Đảng Hằng nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi các đồng chí phòng tổ chức cho ra thông báo, sáng mai bí thư Nhất Phong sẽ tự mình đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng đến nhận chức chủ tịch thành phố La Nam, yêu cầu chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
Đảng Hằng lúc này đã xem như hiểu rõ mọi việc, thế cho nên báo cáo với Vương Tử Quân bằng giọng có chút đùa cợt đắc ý. Vương Tử Quân tuy không thích lời nói không nghiêm túc của Đảng Hằng, thế nhưng đây là chuyện tốt với bọn họ.
- À, tôi biết rồi, chuyện này các anh phải làm tốt công tác liên hệ với phòng tổ chức tỉnh ủy, tuyệt đối không cho ra bất kỳ vấn đề nào.
Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm giọng:
- Bí thư Nhất Phong sẽ đến, quy cách tiếp đón phải cao vời, nhất định phải thông báo cho tất cả cán bộ cấp phòng của thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, phòng họp lớn nhất của chúng ta không thể nào chứa hết được tất cả cán bộ cấp phòng.
Đảng Hằng biết rõ trong thành phố có bao nhiêu cán bộ cấp phòng, biết rõ phòng họp căn bản là không đủ, thế nên khẽ mở miệng báo cáo với Vương Tử Quân.
- Có thể mượn nhà hát.
Vương Tử Quân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói:
- Đối với sự kiện đồng chí Lục Ngọc Hùng nhận chức chủ tịch thành phố La Nam, phải làm sao cho tỉnh ủy thấy chúng ta kiên quyết quán triệt quyết tâm của lãnh đạo, nhất định phải làm cho bí thư Nhất Phong cảm thấy chúng ta bảo trì nhất trí cao độ, nhất định phải cho cả tỉnh biết chúng ta tin tưởng vào vị lãnh đạo mới của thành phố La Nam.
Đảng Hằng ở bên kia nhớ rõ lời nói của Vương Tử Quân, hắn vừa suy nghĩ về chỉ thị của bí thư Vương, vừa thầm nghĩ đến tình huống khi đó. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có nhiều người bị đẩy lên lò nướng.
Nhưng Đảng Hằng lại cực kỳ chờ mong chiêu thức của lãnh đạo, hắn thấy có vài người không muốn nhìn thấy bí thư Vương phát triển tốt, nếu cơ hội như vậy mà không biết lợi dụng, chẳng phải phụ lòng chính mình sao?
- Trưởng phòng, chúng ta chuẩn bị như thế nào?
Chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức là Thành Kiến Trường, hắn đang chờ xin chỉ thị của trưởng phòng Đảng Hằng. Lúc này hắn thấy Đảng Hằng cúp điện thoại thì vộ vàng hỏi.
- Anh thông báo cho tất cả cán bộ trên cấp phó phòng trong toàn thành phố ngày mai đến nhà hát, nhất định phải làm cho tỉnh ủy biết chúng ta quán triệt ý chỉ của lãnh đạo, không làm suy giảm tác phong.
Đảng Hằng vung tay lên trầm giọng nói.
“ Tất cả cán bộ trên cấp phó phòng? “
Thành Kiến Trường chợt cảm thấy đầu óc mình như nổ ầm lên, có bao nhiêu cán bộ trên cấp phó phòng ở thành phố La Nam, nhiều người như vậy tập hợp đến tham gia buổi lễ nhận chức của một vị chủ tịch thành phố, tâm ý cũng là quá lớn rồi.
Nhưng trưởng phòng Đảng Hằng đã cho ra quyết định, Thành Kiến Trường cũng không dám nghi vấn. Hắn lên tiếng đồng ý, sau đó đi ra ngoài cửa.
Đảng Hằng nhìn Thành Kiến Trường rời đi, hắn khẽ thì thào:
- Dù sao thì nhà hát là rất rộng, coi như cho mọi người một lần gặp mặt bí thư tỉnh ủy ngoài đời thật.
Mùa xuân ở thủ đô vẫn có chút lạnh, nhưng lúc này Hứa Tiền Giang nhìn những cây liễu đang dâm chồi ngoài cửa sổ, thế là trong lòng chợ có chút hưng phấn.
Có câu nói: “ Tuyết rơi đúng năm được mùa “ , chính mình đang ở trong một gian phòng cây cối đâm chồi nảy lộc, thật sự là một điềm báo rất tốt. Mà điềm báo này thật sự làm cho Hứa Tiền Giang phải chờ mong.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến, Hứa Tiền Giang nói một tiếng mời vào. Phó ban Lưu Quảng Niên của phòng tổ chức tỉnh ủy cùng theo lão đến thủ đô đã nhanh chóng đi đến sau lưng.
- Trưởng phòng, ngài có gì cần phân phó?
Lưu Quảng Niên là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, được phân đến phòng tổ chức tỉnh ủy và được Hứa Tiền Giang coi trọng, mối quan hệ giữa hai người làm cho cách ăn nói của Lưu Quảng Niên có chút tùy ý.
Lưu Quảng Niên dù sao cũng là một người học tâm lý học, vì thế dù hắn có nói chuyện tùy ý thì cũng phải xem xét từng giai đoạn. Lúc này hắn thấy gương mặt trưởng phòng Hứa tràn đầy vui mừng, thế cho nên mới không chịu bỏ qua cơ hội lần này.
- Tiểu tử cậu đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy, nếu cậu còn dám như thế, tôi sẽ điều cậu đến làm bí thư đảng ủy đoàn văn nghệ tỉnh Sơn Nam đấy.
Hứa Tiền Giang nhìn bộ dạng du côn của Lưu Quảng Niên, lão cười mắng.
- Trưởng phòng, ngài thật sự là quá tốt, tôi nghe nói đoàn văn nghệ tỉnh đầy mỹ nữ, tôi còn chưa cưới được vợ. Hì hì, xem ra đó là một công tác có cả công lẫn tư.
Lưu Quảng Niên tất nhiên không muốn đến đoàn văn nghệ tỉnh, cũng biết là Hứa Tiền Giang nói đùa với mình, thế cho nên hắn cũng thuận tiện bò lên, trêu chọc làm cho Hứa Tiền Giang vui vẻ.
- Ha ha ha.
Tâm tình của Hứa Tiền Giang vốn là khá tốt, lúc này nghe thấy Lưu Quảng Niên nói đùa như vậy, thế là càng thêm nói cười vui vẻ. Lão chỉ vào Lưu Quảng Niên rồi nói:
- Tiểu tử cậu đúng là quá ham mê sắc, tôi sẽ vì tính yên ổn và đoàn kết của đoàn văn nghệ tỉnh Sơn Nam mà giữ cậu ở lại bên cạnh mình vậy.
Lưu Quảng Niên cố ý bày ra bộ mặt khổ sở:
- Trưởng phòng Hứa, tôi tất nhiên tình nguyện đi theo bên cạnh ngài, nhưng chuyện chung thân đại sự của tôi cũng cần ngài lo lắng quan tâm một chút.
- Không cần phải lo lắng quan tâm, tôi sẽ nói Tiểu Triệu giới thiệu cho cậu một người, như vậy là rất tốt rồi.
Hứa Tiền Giang nói đến Tiểu Triệu, chính là một vị trưởng ban trong phòng tổ chức tỉnh ủy, vị trưởng ban được lão gọi là Tiểu Triệu hiện tại đã có con học cấp hai rồi.
- Trưởng phòng, anh đừng nói nữa, trưởng phòng Triệu giới thiệu cho tô một người, tôi vốn ôm tư tưởng tất thắng, nhưng khi thấy mặt thì xem như tôi hoàn toàn bại trận.
Lưu Quảng Niên vừa nói vừa cố gắng vung tay múa chân:
- Nữ đồng chí kia thật sự là điển hình “ tài mạo không toàn “ .
Hứa Tiền Giang nghe thấy tiểu tử Lưu Quảng Niên thừa dịp kể khổ với mình, thế là lão khoát tay áo nói:
- Được rồi, cậu cũng đừng mãi nói ra những chuyện kia nữa, tôi gọi cậu đến là có việc cần làm.
- Trưởng phòng cứ phân phó.
Lưu Quảng Niên nghe nói có việc cần làm thì nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Hứa Tiền Giang lấy từ trong ngắn kéo ra hai chiếc cà vạt, lão nói:
- Lát nữa tôi sẽ theo bí thư Nhất Phong ra ngoài một chuyến, cậu xem hai chiếc cà vạt này cái nào hợp hơn?
Lưu Quảng Niên không biết tâm tư của Hứa Tiền Giang , hắn cẩn thận nhìn hai chiếc cà vạt, sau đó cười nói:
- Trưởng phòng, hai cái cà vạt này đều đẹp, màu đỏ chính là bừng bừng sức sống, màu xanh này lại thể hiện sự trầm ổn trưởng thành.
Lưu Quảng Niên nói không bằng chưa nói, nhưng hắn biết rõ Hứa Tiền Giang trưng cầu ý kiến của mình, đây không phải là cho mình quyết định, mà là để mình nói ra vấn đề, sau đó chính lãnh đạo tự quyết định.
Quả nhiên Hứa Tiền Giang rất thỏa mãn với câu trả lời của hắn, sau khi nói một tiếng xảo quyệt, lão nhanh chóng giao chiếc cà vạt cho Lưu Quảng Niên.
Lưu Quảng Niên là một cao thủ đeo cà vạt trong phòng tổ chức tỉnh ủy, thậm chí chỉ cần mười mấy giây đã đeo xong một chiếc cà vạt tuyệt đẹp, vừa nhanh lại vừa chuẩn. Nhưng hôm nay hắn đeo cà vạt cho Hứa Tiền Giang lại bỏ ra những hai phút.
Lưu Quảng Niên biết rõ tốc độ đeo cà vạt của mình dù nhanh hay chậm thì kết quả cũng là như nhau, thế nhưng có câu “ cẩn thận làm người ta an tâm “ , hắn làm như vậy chủ yếu để cho lãnh đạo cảm thấy mình cực kỳ coi trọng, làm cho lãnh đạo an tâm.
Sau khi đeo cà vạt, Hứa Tiền Giang thấy mình càng thêm trầm ổn trưởng thành, thế là không khỏi gật đầu thỏa mãn. Lần này lão về tam hồ gặp mặt trưởng ban Dương, chính là vì muốn giành vị trí mà Lưu Truyền Thụy để lại, là một cán bộ nắm công tác tổ chức thì quan trọng nhất là phải trầm ổn.
Hứa Tiền Giang đã đủ trầm ổn trưởng thành ở phương diện tổ chức, lão lên đến vị trí hôm nay càng trầm ổn không thua bất kỳ người nào.
Sau khi nhìn mình vài lượt trong gương, Hứa Tiền Giang chợt có suy nghĩ gì đó, lão nói:
- Có liên hệ được với Lục Ngọc Hùng không?
Lưu Quảng Niên đang thầm suy đoán trưởng phòng Hứa Tiền Giang đi gặp ai mà có biểu hiện quá mức nghiêm túc như vậy. Lúc này hắn chợt nghe thấy lãnh đạo mở miệng hỏi, thế là lên tiếng chặn lại:
- Tôi vừa gọi điện thoại cho trưởng phòng Quách, trưởng phòng Quách nói còn chưa liên hệ được.
- Còn chưa liên hệ được?
Hứa Tiền Giang rõ ràng là ngây người với đáp án này, trước kia căn bản chưa từng có tình huống như thế này, bây giờ chủ tịch Lục Ngọc Hùng chạy đi đâu mất?
- Trưởng phòng Quách nói điện thoại của chủ tịch Lục đổ chuông nhưng không ai nghe máy, hơn nữa thư ký và lái xe của chủ tịch Lục lại đang ở thủ đô, có lẽ được sắp xếp trông nom bố vợ của anh ấy đang bị bệnh nặng.
Lưu Quảng Niên nhìn vẻ mặt trầm xuống của Hứa Tiền Giang, hắn khẽ nói.
Hứa Tiền Giang lúc này mới chợt nhớ bố vợ của Lục Ngọc Hùng đang chữa bệnh ở thủ đô, lão không muốn biểu hiện bộ mặt quá hà khắc với cấp dưới, thế là trầm giọng nói:
- Bố vợ của đồng chí Lục Ngọc Hùng bị bệnh nặng lắm phải không?
- Nghe thư ký của anh ấy nói hình như rất nghiêm trọng, chủ tịch Lục những ngày qua thật sự rất bận rộn.
Lưu Quảng Niên cũng không có giao tình gì với Lục Ngọc Hùng, nhưng hắn biết đây là người được lãnh đạo của mình cố gắng đề bạt, là người hậu trường cứng, mình không đắc tội được, vì vậy không dám nói lung tung về Lục Ngọc Hùng.
- Ừ!
Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão cảm thấy lúc này Lục Ngọc Hùng nên bận rộn vì bố vợ của mình, sau đó để quên điện thoại ở một chỗ nào đó, chứ không thì sao lại xảy ra chuyện này.
Liên lạc không được cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao hôm nay bọn họ cũng sẽ quay về tỉnh Sơn Nam, ngày mai bí thư Nhất Phong sẽ đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức, còn một ngày để chuẩn bị tốt tất cả.
- Cậu gọi điện thoại cho trưởng phòng Quách, để phòng tổ chức liên lạc với đồng chí Lục Ngọc Hùng, ngày mai tôi và bí thư Nhất Phong sẽ cùng đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.
Hứa Tiền Giang phân phó xong thì ném chuyện này ra khỏi đầu, dù sao đó chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay hắn còn việc quan trọng cần phải làm.
Hứa Tiền Giang rời khỏi phòng rất đúng giờ, khi lão đi đến cửa phòng của bí thư Nhất Phong, đúng lúc Hào Nhất Phong đang từ bên trong đi ra.
- Bí thư Nhất Phong, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?
Hứa Tiền Giang giả vờ như ngẫu nhiên đi đến bên cạnh Hào Nhất Phong, sau đó khẽ lên tiếng hỏi Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cũng không quan tâm đến chuyện Hứa Tiền Giang vốn dĩ đang chờ mình hay ngẫu nhiên gặp mặt mình, đối với lão thì điều này căn bản không cần suy xét. Sau khi cười cười với Hứa Tiền Giang, Hào Nhất Phong nói:
- Nghỉ ngơi khá tốt, nhưng ngủ nơi này căn bản không thoải mái bằng trong tỉnh Sơn Nam.
Hứa Tiền Giang cười cười mà không tiếp lời, lão cùng Hào Nhất Phong đi về phía nhà ăn.
Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang ở trong khu thường trú của tỉnh Sơn Nam ở thủ đô. Khu thường trú tỉnh Sơn Nam tiếp đón hai vị lãnh đạo giống như gặp phải đại địch, chỉ là một bữa sáng mà có ba vị chủ nhiệm khu thường trú đứng hầu hạ.
Bữa sáng rất phong phú, có cả thức ăn và thái cây tráng miệng, Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang chọn những món mình thích và bắt đầu nhai nuốt.
Hào Nhất Phong ăn khá nhanh, chỉ ba phút đã ăn hai cái bánh bao và một chén cơm lớn. Hứa Tiền Giang tuy là người thích ăn uống chậm rãi, nhưng bây giờ đi theo lãnh đạo phải làm theo lãnh đạo, lão có việc cần cầu cạnh Hào Nhất Phong, thế cho nên cũng không để cho Hào Nhất Phong phải chờ mình.
Thế là hai người Hào Nhất Phong và Hứa Tiền Giang ăn sáng như gió cuốn mây tan. Hai người kết thúc bữa sáng, Hào Nhất Phong dùng khăn xoa xoa tay nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, anh cũng là người quen biết lãnh đạo, trước mặt lãnh đạo cần thoải mái một chút, phải biểu hiện được mình.
Hứa Tiền Giang hiểu rõ ý nghĩ của Hào Nhất Phong, lão đã suy nghĩ rất nhiều về tình huống gặp mặt Dương Độ Lục, và cũng đã cho ra phương án rõ ràng. Nhưng lúc này lão vẫn liên tục gật đầu với lời nói của Hào Nhất Phong, tỏ vẻ nhất định sẽ làm việc dựa theo lời của bí thư Nhất Phong.