Khi Ninh Dao có chút phát điên thì lại nghe chủ tịch Vương nói: - Có lẽ công tác lặp lại với biên tập viên Ninh là khá quen thuộc, thế nhưng đối với những người như chúng ta thì căn bản là không thể hiểu nổi.
- Hì hì, đấy là công tác của cô ấy, nhất nghệ tinh là vậy. Đào Thanh Hải nói một câu rồi đưa mắt nhìn Ninh Dao.
Lúc này Ninh Dao mới di chuyển chiếc giày cao gót hơn bảy phân của mình đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, bắt đầu giới thiệu quá trình.
Vương Tử Quân có chút cảm khái đối với một người phụ nữ của công chúng như Ninh Dao, thế nhưng khi độ tuổi tăng tiến kèm theo tình cảm của những người phụ nữ quanh mình dồn đến, Vương Tử Quân căn bản không thể nào dung nạp thêm được người khác. Vì thế dù Ninh Dao có là vưu vật thì chỉ có thể thưởng thức mà không sinh ra cảm giác gì.
Vương Tử Quân nghe người phụ nữ xinh đẹp kia dùng giọng điệu trong trẻ báo cáo với mình, hắn không khỏi khẽ gật đầu.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi giám đốc Trần của sở xây dựng có gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói sát bên tai.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn đồng hồ rồi nói: - Hai mươi phút sau chúng ta sẽ về.
Vì đã xác định thời gian thế nên Vương Tử Quân cũng không ngồi quá lâu trong văn phòng đài truyền hình tỉnh, hắn nói vài câu khuyến khích công tác rồi đưa người rời đi. Mặc dù khi rời đi thì Đào Thanh Hải có mời Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị của đơn vị, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân mỉm cười từ chối.
Sau khi Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc của mình, lúc này giám đốc Trần của sở giáo dục đang chờ bên ngoài, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Vương Tử Quân bắt tay với Trần Viên Thịnh, sau đó đi vào trong phòng làm việc. trần viên thịnh đi theo Vương Tử Quân vào trong, không chờ Triệu Hiểu Bạch dâng trà thì hắn đã trầm giọng nói: - Chủ tịch, đây là báo cáo kết quả của công tác điều tra về các khu nhà an trí dân cư của thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, hắn chợt cau mày. Nhìn từ báo cáo này thì thấy mặc dù phương diện xây dựng có chút tì vết, thế nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, đừng nói là giống như tình huống mà Trương Bản Tiến đã phản ánh.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Các anh tiến hành kiểm tra như thế nào với các công trình này của thành phố Linh Long?
- Chủ tịch, dựa theo yêu cầu của ngài, chúng tôi tiến hành kiểm tra thí điểm các công trình an trí của phía thành phố Linh Long. Trần Viên Thịnh trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Chúng tôi đi đến định tiến hành tổng điều tra, thế nhưng ngày hôm qua thư ký trưởng Phương gọi tôi đến gặp mặt, nói là bí thư Sầm yêu cầu chúng tôi nhanh chóng hoàn thành điều tra chất lượng công trình, không thể làm chậm trễ tiến độ xây dựng của phía thành phố Linh Long, làm trễ nãi công tác di dời của quần chúng.
Vương Tử Quân không ngờ trong chuyện này lại có chỉ thị của Sầm Vật Cương, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Trần Viên Thịnh: - Trước tiên anh đưa tất cả văn kiện kiểm tra đến chỗ tôi cái đã.
Trần Viên Thịnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, chỉ sợ sự việc đến nước này thì chính mình tốt nhất là không nên nói gì. Chuyện này không phải là mình có thể quyết định được, dù là bí thư Sầm hay chủ tịch Vương thì hắn cũng không chen vào được.
Trần Viên Thịnh đang suy tư xem nên rời đi như thế nào thì Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nói: - Giám đốc Trần, tuy kiểm tra và không có công trình nào của thành phố Linh Long không hợp cách, thế nhưng đây cũng chính là một hồi chuông cảnh báo với chúng ta. Sở xây dựng các anh nhanh chóng cho ra phương án cụ thể, tiến hành tổng kiểm tra tất cả các công trình trong tỉnh.
- Vâng, chủ tịch. Trần Viên Thịnh tất nhiên không dám chối từ với công tác bản chức của mình, hắn đồng ý vô cùng sảng khoái.
Sau khi tiễn chân Trần Viên Thịnh thì Vương Tử Quân bắt đầu xem qua tất cả tài liệu liên quan. Phần tài liệu này rất kỹ càng, có nhiều tài liệu còn kiểm tra đến tận tầng trệt, thế nhưng càng là các báo cáo cẩn thận như vậy thì càng có hương vị của nó.
Vương Tử Quân có chút tin tưởng vào phẩm chất của Trương Bản Tiến, nếu như hắn tin vào Trương Bản Tiến, như vậy thì báo cáo của sở xây dựng có vấn đề.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Trương Bản Tiến. Tuy lúc này Trương Bản Tiến đã là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông thế nhưng vẫn kiêm chức vụ phó chủ tịch tỉnh, khi Vương Tử Quân gọi điện thoại đến thì người này đang xử lý công tác trong phòng làm việc của mình.
Hai phút sau Trương Bản Tiến đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi hắn tươi cười tiếp nhận bản báo cáo điều tra của sở xây dựng, vẻ mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
Dù sao thì chuyện này là Trương Bản Tiến báo cáo cho Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân cũng cho ra chỉ thị yêu cầu sở xây dựng điều tra rõ ràng, thế nhưng bây giờ báo cáo điều tra căn bản không có chút vấn đề nào, điều này làm sao có thể cho Vương Tử Quân nói với người khác?
Hơn nữa chuyện này là Trương Bản Tiến hắn báo cáo cho Vương Tử Quân, chủ tịch Vương liệu có nghĩ rằng mình báo cáo bừa hay không? Trong đầu thầm nghĩ như vậy, Trương Bản Tiến trầm giọng nói: - Chủ tịch, tôi không biết sở xây dựng triển khai mở rộng công tác như thế nào, thế nhưng đối với hai khu nhà mà tôi phản ánh với ngài thì tuyệt đối là có vấn đề, người thân của tôi ở dưới quê có đưa đến cho tôi xem vài viên gạch dùng để xây dựn công trình, chỉ cần dùng sức một chút thì có thể để lại dấu vết rất lớn.
Vương Tử Quân rót trà cho Trương Bản Tiến, lúc này mới nói với Trương Bản Tiến: - Chủ tịch Trương, chuyện này căn bản là thật thì không là giả, thế nên là giả dù cố gắng để giống thật thì cũng không là thật. Tôi tin tưởng quần chúng phản ánh sự thật, nhưng có lẽ là có người đặt ra nhiều chướng ngại cho chúng ta.
Trương Bản Tiến thấy Vương Tử Quân tin tưởng lời nói của mình thì lúc này mới thở dài một hơi. Dù sao bây giờ điều quan trọng nhất đối với hắn là sự giúp đỡ của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch, bây giờ sở xây dựng cho ra báo cáo điều tra như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là yêu cầu phòng xây dựng các thành phố tiến hành điều tra? Trương Bản Tiến trầm ngâm giây lát rồi khẽ đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi nói ra chỉ thị của Sầm Vật Cương, thế là gương mặt Trương Bản Tiến không khỏi trở nên trầm mặc. Bí thư Sầm đã có chỉ thị, nếu như chủ tịch Vương tiếp tục kiên trì, như vậy sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai người thêm căng.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng, sau khi trầm ngâm giây lát thì Trương Bản Tiến dùng giọng trầm thấp nói: - Chủ tịch Vương, chuyện này bí thư Sầm...
- Tuy tôi có cái nhìn không giống với bí thư Sầm, thế nhưng ở phương diện nhân phẩm thì tôi tin tưởng anh ấy. Tôi nghĩ rằng khi anh ấy cho ra chỉ thị này cũng là vì xuất phát từ lợi ích của quần chúng. Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Bản Tiến rồi dùng giọng chính đáng nói.
Trương Bản Tiến không nói gì thêm, bây giờ vấn đề bày ra trước mắt Vương Tử Quân chính là sự việc có còn được tiến hành nữa hay không. Dù sao thì Sầm Vật Cương đã cho ra chỉ thị với sự kiện lần này, hơn nữa bây giờ sở xây dựng cũng đã cho ra báo cáo, cũng không có vấn đề gì.
Nếu như Vương Tử Quân kiên trì, sau đó lại không kiểm tra được vấn đề, chỉ sợ sẽ khá bất lợi cho chủ tịch Vương ở nhiều phương diện.
- Chủ tịch, chuyện này tôi cảm thấy trước hết nên bàn bạc kỹ hơn. Trương Bản Tiến do dự giây lát rồi nói ra ý kiến của mình.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Trương Bản Tiến, sau đó mở văn bản đề nghị của sở xây dựng về công tác xây dựng ở thành phố Linh Long, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu phía thành phố Linh Long đã muốn đi đầu trong tỉnh ở công tác xây dựng, như vậy chúng ta nhất định phải ra sức giúp đỡ để cho ra tác dụng của người đi đầu. Phải làm sao cho ra hiệu quả lớn như thắp một ngọn đèn chiếu rọi khoảng không.
Ngọc Bích Hoàng Cung nằm ở đường Tây Giao thành phố Linh Long, từ xa nhìn lại giống như một khu dân cư có vài chục tòa biệt thự, thế nhưng thực tế thì nơi đây chính là một hội sở khai trương chưa bao lâu của thành phố Linh Long.
Khu biệt thự kia vốn được xây dựng để bán, thế nhưng ông chủ của Ngọc Bích Hoàng Cung mua luôn một lượt, sau đó mời công ty thiết kế đến tiến hành lắp đặt thiết bị với hình thức khác biệt. Vì vậy chỗ này trở thành Ngọc Bích Hoàng Cung nổi tiếng của giới thượng lưu xã hội trong thành phố Linh Long.
Trong hội sở Ngọc Bích Hoàng Cung thì đại sảnh Hoàng Thượng là xa hoa nhất. Lúc này giám đốc Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt đang lẳng lặng hưởng thụ khi một cô gái xinh đẹp dùng tăm đưa thức ăn vào miệng. Mặc dù lúc này là thời tiết đầu xuân thế nhưng cô gái kia ăn mặc rất thoáng mát, càng lộ ra cánh táy và da thịt như hoa như ngọc dưới ánh đèn.
Nếu là đàn ông bình thường thì nhất định sẽ hưởng thụ một phen, thế nhưng Lỗ Đỉnh Thành căn bản không phải là người thường. Tuy lão đang hưởng thụ thế nhưng lại giống như một quân tử, điều này làm cho cô gái hầu hạ bên cạnh cảm thấy vui sướng, cũng có chút tổn thương.
- Giám đốc Lỗ, Tiêu Tá Hạo vừa rồi có gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Vưu đã ra khỏi phòng họp, bây giờ đang đi đến đây. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến bên người Lỗ Đỉnh Thành, sau đó khẽ lên tiếng báo cáo.
Lỗ Đỉnh Thành khẽ gật đầu, sau đó khoát tay cho cô gái bên cạnh không cần hầu hạ mình, hắn khẽ nói: - Hôm nay đã sắp xếp xong chưa?
- Đã sắp xếp xong. Người đàn ông nở nụ cười có chút mập mờ nói: - Đều là những thứ mà chủ tịch Vưu yêu mến.
- Vậy thì tốt rồi, chuyện này làm phiền chủ tịch Vưu, nếu không có anh ấy thì lần này chúng ta căn bản rất khó chịu. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi khoát tay với cô gái bên cạnh: - Cô đi nhìn xem những thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?
Cô gái kia căn bản đã được huấn luyện, biết rõ thế nào phải là người phục vụ hiếu khách. Khi Lỗ Đỉnh Thành phất tay thì nàng lượn lờ đi về phía ngoài phòng.
Người đàn ông phía bên kia nhìn dáng người thon dài của cô gái mà không nhịn được phải liếm liếm môi.
Lỗ Đỉnh Thành cũng không có chút bất ngờ với động tác này của thủ hạ, lão cười nói: - Tối nay nếu không có chuyện gì thì cậu cứ đi tìm cô ấy.
- Cảm ơn ông chủ. Tên đàn ông này là người mà Lỗ Đỉnh Thành đặc biệt thuê đến, biết rõ thế nào là đúng mực. Mặc dù hắn động lòng với cô gái kia, thế nhưng cũng nhanh chóng đặt tâm tư của mình lên phương diện công tác: - Giám đốc Lỗ, chuyện này là hắn hãm hại chúng ta, nếu chúng ta không giới thiệu công trình cho hắn, cũng sẽ không xảy ra tình huống này.
Nụ cười như hoa đón gió xuân của Lỗ Đỉnh Thành chợt ngưng đọng lại, lão nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, sau đó trầm giọng nói: - Đỗ Bưu, tôi mặc kệ ý nghĩ của cậu từ đâu có được, thế nhưng có một điều cậu cần chú ý, đó chính là tôi hy vọng chỉ nghe một lần về chuyện thế này, nếu như sau này tôi còn nghe thấy cậu nói như vậy, cậu đừng trách tôi không khách khí.
- Chủ tịch Vưu là người rất quan trọng với tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng ta, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, tập đoàn Đỉnh Duyệt chúng ta không có ngày hôm nay, cậu có biết không? Lỗ Đỉnh Thành nói rồi trầm giọng lên tiếng: - Phương diện sức khỏe của mẹ bí thư Đồ thế nào rồi? Đã xuất viện chưa?
- Còn chưa, bí thư Đồ yêu cầu chúng ta giữ bí mật chuyện này, nếu như chúng ta đi qua, chỉ sợ thư ký Hà bên kia sẽ rất khó khăn. Đỗ Bưu không biết có phải vì vừa bị Lỗ Đỉnh Thành mắng hay không mà bây giờ gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
Lỗ Đỉnh Thành không lên tiếng, bầu không khí trong phòng khá yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tíc tắc của kim đồng hồ. Bầu không khí này làm cho Đỗ Bưu cảm thấy rất đè nén, hắn không lên tiếng, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến sự suy tư của Lỗ Đỉnh Thành.
- Đau đầu thật. Lỗ Đỉnh Thành cũng không cho ra quyết định cụ thể, lão đưa mắt nhìn Đỗ Bưu rồi nói: - Những ngày qua Tiểu Cảnh đang làm gì?
- Cảng thiếu gia đang theo đuổi Ngư Nhi. Đỗ Bưu thở dài một hơi, mặc dù không nghe được đáp án của câu hỏi vừa rồi, thế nhưng lúc này bầu không khí khó chịu cũng không còn, hắn không khỏi thở ra một hơi.
Gương mặt Lỗ Đỉnh Thành thêm chuyên chú, lão nhìn Đỗ Bưu rồi nói: - Bây giờ thế nào rồi?
- Hình như không có gì tiến triển. Đỗ Bưu đi theo Lỗ Đỉnh Thành thời gian không ngắn, chỉ cần căn cứ vào ngôn ngữ là hắn biết được sự coi trọng của Lỗ Đỉnh Thành ở mức độ nào. Bây giờ Lỗ Đỉnh Thành thiếu chút nữa thì đứng lên, hắn nào dám chậm trễ?
Lỗ Đỉnh Thành khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau khi trầm ngâm một lúc lâu mới nói: - Những cô gái trẻ thường thích những thứ mới mẻ khác lạ, cậu nói với Tiểu Cảnh là không sợ tốn tiền, Ngư Nhi thích cái gì mua cái đó.
Đỗ Bưu khẽ gật đầu, Lỗ Trạch Cảnh theo đuổi Văn Ngư Nhi, người bình thường nhìn vào thì thấy đây giống như tình huống một thiếu gia công tử ăn chơi trác táng đã thay đổi, thế nhưng hắn là trợ thủ của Lỗ Đỉnh Thành, hắn biết đây là nước cờ quan trọng của ông chủ mình.
Nếu như sự việc thành công, như vậy Lỗ gia sẽ có liên hệ với bí thư Văn. Bí thư Văn là ai? Là một vị lãnh đạo hàng thứ ba trong tỉnh Mật Đông, tuy bị Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân ép cho không thở nổi, thế nhưng vị trí và địa vị vẫn bày biện rõ ràng.
Hơn nữa bí thư Sầm càng có thể sắp tiến lên, năm ngoái đã có tin đồn phong phanh như vậy, biết đâu bí thư Sầm tiến lên thì vị trí của bí thư Văn cũng thay đổi?
- Thế này đi, ngày mai cậu để cho công ty chuyển khoản cho Tiểu Cảnh mười triệu, nói là tôi cho ra chỉ thị. Lỗ Đỉnh Thành nói rồi khoát tay áo: - Các cậu nói với nó chặt đứt những mối quan hệ bao nuôi với đám ngôi sao linh tinh, nếu không đừng trách tôi khách khí.
- Giám đốc Lỗ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ truyền đạt lời nói của ngài với Cảnh thiếu gia. Khi hai người trò chuyện với nhau thì điện thoại của Đỗ Bưu vang lên. Hắn nhìn qua màn hình điện thoại, sau đó dùng giọng chú ý nói: - Là điện thoại của thư ký Tiêu, có lẽ chủ tịch Vưu đến rồi.