Vương Tử Quân cũng không tức giận vì câu trả lời không rõ ràng của Phùng Vũ Trách, hắn có thể hiểu được tâm tình của người này, thế nên chỉ cười nhàn nhạt mà không dây dưa đến vấn đề này nữa.
- Chủ tịch Vương, buổi tối ngài có thời gian không? Tôi muốn đại biểu cho ban ngành Thanh Chuyên cảm ơn sự giúp đỡ của ngài với công tác của chung tôi. Lúc rời đi thì Phùng Vũ Trách cố gắng lấy dũng khí mời cơm Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Hôm nay thật sự không đúng lúc, tôi có hẹn với một vị lãnh đạo đến từ bên nơi khác, vài ngày nữa tôi sẽ đến Thanh Chuyên kiểm tra công tác, còn nhiều cơ hội.
- Chúng tôi thật sự trông mong chủ tịch Vương có thể đến Thanh Chuyên kiểm tra chỉ đạo công tác. Phùng Vũ Trách dù không tìm được câu trả lời xác định của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn được Vương Tử Quân đồng ý như vậy cũng đã cực kỳ vui vẻ. Dù sao thì chủ tịch Vương có thể đến cũng đại biểu cho phương diện coi trọng Thanh Chuyên.
Phùng Vũ Trách ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân với nụ cười trên môi, hôm nay hiệu quả gặp mặt chủ tịch Vương thật sự vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Hắn không ngờ chủ tịch Vương có thể đồng ý sảng khoái về hạng mục xây dựng đường cao tốc như vậy.
Tuy đó chỉ là một lời hứa hẹn của Vương Tử Quân, thế nhưng nhìn vào những biểu hiện của chủ tịch Vương sau khi đến Mật Đông, tuyệt đối là một nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh. Không phải phương diện trù bị cho đại hội thể dục thể thao thiếu nhiều tài chính đã được chủ tịch Vương nói là làm cho xong sao? Phùng Vũ Trách nghĩ đến điều này mà không khỏi cảm thấy bước chân nhanh nhạy hơn.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Phùng Vũ Trách lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện đó là điện thoại của em gái mình. Khi hắn chuẩn bị nghe máy thì Trương Tề Bảo đã đi đến, hắn nhanh chóng tiến lên nói: - Thư ký trưởng Trương, ngài nên bỏ nhiều thời gian xâm nhập cơ sở, nên đến thành phố Thanh Chuyên chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Trương Tề Bảo vừa bắt tay Phùng Vũ Trách vừa cười nói: - Này chủ tịch Phùng, hai chữ lãnh đạo thì tôi không dám nhận, thế nhưng một thời gian ngắn sau đó chủ tịch Vương sẽ đến kiêm tra công tác của thành phố Thanh Chuyên. Khi đó chủ tịch Phùng anh nên dùng loại dao nào đó thật sắc mới chặt được củi tốt, cũng đừng nên làm cho lãnh đạo thất vọng.
- Cám ơn thư ký trưởng đã quan tâm, tôi căm bản cảm kích ngài trong tận đáy lòng. Phùng Vũ Trách nghe Trương Tề Bảo nói như vậy thì tranh thủ mở miệng cảm tạ. Trương Tề Bảo hiểu rõ mọi chuyện, không hổ là cán bộ tâm phúc của chủ tịch Vương.
Phùng Vũ Trách bắt tay từ biệt Trương Tề Bảo, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho em gái. Sau khi điện thoại nối thông thì chợt nghe giọng nói hấp tấp của em gái Phùng Vũ Mẫn: - Anh, anh đang ở đâu vậy?
- Anh mới ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Vương, vừa rồi anh đến báo cáo công tác cho chủ tịch Vương. Phùng Vũ Trách xưa nay không thích bàn công tác trước mặt em gái, thế nhưng hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra mà lại nói ra sự việc liên quan đến chủ tịch Vương.
Giọng nói tùy tiện của Phùng Vũ Mẫn nhanh chóng trở nên cẩn thận hơn: - Ôi, anh, em không quấy rầy anh đấy chứ?
- Không có việc gì, chủ tịch Vương cũng không phải là người ngoài. Phùng Vũ Trách nói rồi lại hỏi: - Có chuyện gì vậy?
- Anh, hôm qua em đã nói với anh rồi, sự kiện hôm nay anh phải tham gia mới được. Phùng Vũ Mẫn nói rồi dùng giọng oán hận nói: - Nha đầu Tiểu Linh kia đúng là quá cứng, học đại học yêu đương thế nào thì em cũng không quan tâm, thế nhưng cũng không nên tìm người yêu sống trong huyện thành nhỏ. Em cảm thấy rất bực bội, thế nhưng em không dám lên tiếng, chỉ sợ con bé nổi nón đứng lên bỏ đi thì càng không có đường lui.
Phùng Vũ Trách căn bản hiểu rõ tính cách của em gái mình, cô nàng này giỏi ăn nói, lực tương tác khá mạnh, thật ra lại có một cảm giác ưu việt từ sâu trong người. Vì vậy luôn cho rằng mình sinh trưởng ở thành phố, căn bản là hình tượng của một thị dân điển hình, chỉ chú ý đến tuyết trước nhà mình mà không nhìn lên sương trên mái nhà người khác. Nếu người ta tốt hơn mình thì tỏ ra căm giận ghen ghét, nếu người ta kém hơn mình thì hai mắt chợt nhìn lên trời. Những năm qua khi mà địa vị của mình ngày càng cao thì việc lớn hay nhỏ em gái cũng tìm mình thương lượng, nghiễm nhiên biến hắn thành hình tượng một người anh như cha.
Phùng Vũ Trách mỉm cười lắc đầu rồi an ủi em gái: - Đó là chuyện của bọn thanh niên, em cũng đừng nên lẫn vào làm gì, cứng rắn không phù hợp, cứ nên để mặc bọn nó.
- Hơn nữa anh nghe nói điều kiện của gia đình cậu kia là không tồi, hình như ông nội là lãnh đạo một huyện.
- Cái gì chứ? Đã về hưu nhiều năm rồi, còn gì dùng được nữa sao? Phùng Vũ Mẫn nói đến đây thì mở miệng dặn dò: - Anh, anh nhất định phải đến, tinh thần của chúng em đều do anh chống đỡ.
Phùng Vũ Trách cúp điện thoại của em gái mà không khỏi lắc đầu, em gái của mình là như vậy, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tham gia bữa tiệc tối nay của cháu gái mà thôi.
Trước khi tan tầm thì Vương Tử Quân để cho Triệu Hiểu Bạch đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đến trước. Lần này hắn mở tiệc chiêu đãi người nhà của Triệu Quân Huy, căn bản là bữa tiệc gia đình, người ta đã là một người ông, nếu mình đến một mình thì có chút lãnh đạm, thế nên để cho Mạc Tiểu Bắc đến xem như có thêm không khí gia đình.
Tuy Vương Tử Quân rất muốn đến sớm thế nhưng chủ nhiệm của ủy ban cải cách tỉnh lại đến báo cáo, mãi đến hơn bảy giờ mới xong. Vị chủ nhiệm Lôi này báo cáo các vấn đề liên quan đến hạng mục bất động sản đã được phê duyệt của thành phố Linh Long. Vương Tử Quân đối với điều này có ý nghĩ của riêng mình, chỉ cần không phù hợp với trình tự pháp luật thì tuyệt đối không phê chuẩn. Nhưng những ngày qua phía thành phố Linh Long không những tìm đến ủy ban cải cách tỉnh, còn kéo cả Sầm Vật Cương đi ra, hỏi Sầm Vật Cương về điều này.
Tuy Sầm Vật Cương cũng không có nói gì đặc biệt, thế nhưng ý nghĩa chính là nhất định giúp đỡ cho các thành phố phát triển. Điều này làm cho vị chủ nhiệm ủy ban cải cách khó xử như con chuột chạy vào ống tre, thế nên đi đến chỗ của Vương Tử Quân chủ yếu là kể khổ mà thôi.
Vương Tử Quân tiễn chân vị chủ nhiệm ủy ban cải cách thì trời đã tối đen, hắn nghĩ đến chuyện mình sắp xếp đưa Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Bảo Nhi đến trước, thế là vội vàng đi xuống dưới lầu.
- Hiểu Bạch, Tiểu Bắc đến lâu chưa? Vương Tử Quân vừa xuống lầu vừa hỏi Triệu Hiểu Bạch.
- Chủ tịch, chị Tiểu Bắc đã đi qua đó từ lúc năm giờ rưỡi. Triệu Hiểu Bạch vừa giúp đỡ Vương Tử Quân mở cửa xe vừa khẽ trả lời.
Đi qua lúc năm rưỡi, bây giờ là bảy giờ, bên kia biết đâu đang chờ đợi gấp gáp lắm rồi?
Vương Tử Quân đoán không lầm, bên kia thật sự đang rất sốt ruột. Một thành viên cảm thấy gấp gáp nhất trong Triệu gia chính là Triệu Thắng Hạo, hắn đã bị bạn gái kéo ra ngoài hành lang, chỉ có một vấn đề cần hỏi, đó là khi nào thức ăn được dâng lên.
Đến lúc dùng cơm thì ông nội của Triệu Thắng Hạo lại sắp xếp cho gia đình bố mẹ vợ tương lai cùng dùng cơm với ông Vương, tuy hắn có ý kiến nhưng lại bị ông dùng quyền uy để bỏ qua. Tuy bây giờ ông đã về hưu, thế nhưng ông vẫn là người nhất ngôn cửu đỉnh. Cho đến bây giờ bố của Triệu Thắng Hạo cũng chưa từng phạm vào chỉ thị của ông nội, mẹ hắn cũng không dám nói một lời.
- Nhà anh định làm gì vậy, bác của em đã đến, các anh sao còn chưa dâng thức ăn lên? Còn ông nội của anh nữa, giữ lại vị trí chính giữa, không cho bác của em ngồi, có phải là xem thường nhà em không? bạn gái Thành Tiểu Linh của Triệu Thắng Hạo trừng mắt hạnh lên, giống như sắp khóc đến nơi.
Triệu Thắng Hạo tranh thủ thời gian khuyên bạn gái: - Tiểu Linh, anh đã giải thích rồi, ông nội được một người bạn đồng sự mời cả nhà dùng cơm, được định là vào tối nay. Ông của anh cảm thấy một nhà không nên phân ra vài chỗ, thế cho nên mới cùng tụ tập ở đây. Nhưng người đồng sự kia của ông anh còn chưa đến, mà ông nội của anh lại đang có ý muốn chờ.
- Còn phải chờ nữa sao? Anh không nhìn vẻ mặt của mẹ em xem. Thành Tiểu Linh nghĩ đến bộ dạng phản đối của mẹ với chuyện mình và Triệu Thắng Hạo, thế là không khỏi chảy nước mắt: - Hai người chúng ta ở bên nhau dễ dàng lắm sao? Mẹ của em căn bản là không đồng ý, anh nói xem nên làm sao bây giờ?
Triệu Thắng Hạo an ủi bạn gái một phen, lúc này mới làm cho Thành Tiểu Linh nín khóc và mỉm cười. Triệu Thắng Hạo cũng cực kỳ nén giận, căn bản có vài phần oán hận ông của mình.
Hai người quay vào trong phòng, lúc này bầu không khí trong phòng có chút quỷ dị. Tuy bác của Tiểu Linh vẫn bình tĩnh ngồi bên kia, thế nhưng người mẹ vợ của Triệu Thắng Hạo lúc này đã chĩa mũi dùi sang người Mạc Tiểu Bắc đang ngồi kia như một đóa hoa.
- Này em gái, em có thể gọi điện thoại cho chồng mình được không? Đê anh ấy đến sớm một chút. Phùng Vũ Mẫn nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc thì đã có chút tự ti, cảm giác tự ti này càng lớn khi mà Mạc Tiểu Bắc thì không quan tâm đến mình, còn Tiểu Bảo Nhi thì chỉ một mình loay hoay món đồ chơi trong tay mà thôi.
Theo lời giới thiệu thì Phùng Vũ Mẫn biết Mạc Tiểu Bắc chính là vợ của người đồng sự của Triệu Quân Huy, đồng sự của ông Triệu công tác ở Mật Đông, có lẽ là người được ông Triệu nhờ đến chống đỡ thể diện.
Khi anh của mình còn chưa đến thì Phùng Vũ Mẫn còn có thể cố gắng áp chế cảm giác bực mình, thế nhưng sau khi anh đến thì ông Triệu bên kia không nhường ghế chủ tọa, điều này càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Không dâng thức ăn lên, lại bắt phải chờ, không hiểu người kia đang làm cái quái quỷ gì? Phùng Vũ Mẫn xem ra đây là một hành vi bất kính với gia đình mình, sau đó người phụ nữ xinh đẹp kia đi đến, càng làm cho nàng cảm thấy không vừa mắt.
- Không cần thúc giục, nếu anh ấy bây giờ còn chưa đến thì có việc bận gì đó. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Phùng Vũ Mẫn rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Phùng Vũ Mẫn thiếu chút nữa thì tức giận lệch cả mũi, thầm nghĩ chồng cô là ai? Sao lại có cái giá lớn như vậy? Mọi người đã chờ hơn một giờ, còn không cần phải thúc giục sao? Nàng càng cảm thấy không thoải mái, thế là có tâm tư muốn trêu chọc Mạc Tiểu Bắc vài câu.
Lúc này người chồng bên cạnh khẽ kéo Phùng Vũ Mẫn một cái, tỏ ý làm cho nàng không nên quá gấp gáp. Nhưng tính tình của Phùng Vũ Mẫn căn bản không phải là chồng có thể khuyên được, nàng trừng mắt nhìn chồng, sau đó trầm giọng nói: - Anh làm gì vậy?
- Em nói nhỏ thôi, hôm nay là hai bên lần đầu tiên gặp mặt, đừng làm cho con gái khó xử. Thành Phi trước kia luôn đối đãi cẩn thận với Phùng Vũ Mẫn, thế nhưng lúc này giọng nói của hắn lại có vài phần nghiêm khắc.
Phùng Vũ Mẫn nhìn vào vẻ mặt của chồng, lại nhìn bộ dạng vội vàng của con gái, thế là cố gắng áp chế không nổi giận, không nói ra những lời chua ngoa. Nàng quay sang nói với mẹ của Triệu Thắng Hạo: - Chị, công tác của Tiểu Linh nhà chúng tôi căn bản đã được xác định sau khi tốt nghiệp, đang chuẩn bị đi làm phóng viên đài truyền hình, nhà chị có sắp xếp thế nào cho Thắng Hạo vậy?
Triệu gia thật sự có không ít cách để sắp xếp cho Triệu Thắng Hạo, chẳng qua Triệu Quân Huy có lực ảnh hưởng không nhỏ ở huyện Lô Bắc, thế nhưng lực ảnh hưởng này căn bản không linh nghiệm ở tỉnh Mật Đông.
Trước đó căn bản là sắp xếp cho Triệu Thắng Hạo về công tác ở huyện Lô Bắc, thế nhưng bây giờ con trai mình và con gái người ta yêu nhau, cũng không thể nói quay về huyện thành được.
- À, sẽ cho Tiểu Hạo công tác ở thành phố Rừng Mật. Mẹ của Triệu Thắng Hạo nhìn thoáng qua chồng mình rồi đề cao tinh thần nói.
Phùng Vũ Mẫn là người miệng mồm nhanh nhạy, sao không nghe và hiểu hai ông bàn bên kia căn bản còn chưa chuẩn bị gì, thế là không khỏi nổi giận. Thầm nghĩ, phải làm sao quấy nhiễu chuyện hôn sự này, con mình còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ hiểu chuyện mà thôi.
- Lúc này chỉ sợ chị còn không biết tình hình ở thành phố Rừng Mật, bây giờ sống ở nơi này căn bản là khá khó khăn. Nhà của chúng tôi cũng không mấy dư dả, cũng không muốn con gái phải sống kiếp thuê nhà. Hơn nữa Tiểu Hạo nếu còn không có công tác chính xác, như vậy hai đứa cũng không nên quá qua lại với nhau, chị nói xem có đúng không?
Triệu Quân Huy là một lão già thành tinh, căn bản hiểu rõ biểu hiện của thông gia bên kia là gì. Lão càng thêm đắc ý vì sắp xếp hai gia đình cùng dùng cơm với Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải hôm nay chủ tịch Vương mời cơm, căn bản còn không biết đối phó với người phụ nữ kia như thế nào. Sau này cháu của mình có sống ở thành phố Rừng Mật cũng chịu khổ với người ta mà thôi.
Khi trong đầu Triệu Quân Huy lóe lên vài ý nghĩ thì mẹ của Triệu Thắng Hạo bên kia chợt nói một câu không quá hay: - Có thể nhờ bác của Tiểu Linh giúp đỡ một chút, à...Cần thứ gì chúng tôi nhất định có thể cho ra được.
"Muốn nhờ cậy bác của Tiểu Linh mà lại để cho người ta phải ngồi chờ nơi này, nhà kia đúng là quá thấp kém!" Phùng Vũ Mẫn nghĩ như vậy và càng thêm khinh thường Triệu gia.
Phùng Vũ Mẫn đã đạt được mục đích của mình, ánh mắt của nàng rơi lên người Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc giống như đang chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, chỉ ngẫu nhiên nói vài câu với Triệu Quân Huy, thế nhưng lại là Triệu Quân Huy chủ động hỏi.
- Này em gái, nghe nói em cũng là trưởng bối của Thắng Hạo, lại đang công tác ở rừng mật, em có thể giúp đỡ Thắng Hạo tìm được một công tác phù hợp không? Phùng Vũ Mẫn nhìn Mạc Tiểu Bắc, khóe miệng chợt vểnh lên.