- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Trì Hoa Trục cầm một phần văn kiện đi đến, hắn đặt lên bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, đây là bản thảo diễn thuyết về phương diện cạnh tranh trong phương án chọn lựa cán bộ công khai, ngài xem còn chỗ nào cần sữa chữa nữa không?
Vì Vương Tử Quân vẫn là người nắm quyền chủ yếu ở sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này, thế cho nên hắn cực kỳ xem trọng, thế là đưa bản thảo lên xem.
Trì Hoa Trục viết bảo thảo diễn thuyết này cũng không quá nhiều thế nhưng cực kỳ có trình độ, hơn nữa có nhiều câu cố ý tỏ ra khá yếu kém, trên cơ bản thì có thể là được đánh giá khá cao. Vương Tử Quân còn có vài điểm không vừa lòng, thế là dùng tinh thần của mình để quán triệt lại.
- Hoa Trục, bản thảo này rất tốt, thể hiện đầy đủ trình độ lý luận của anh. Vương Tử Quân buông bản thảo diễn thuyết ra rồi nói với Trì Hoa Trục.
Sau khi đi vào phòng tổ chức tỉnh ủy thì Trì Hoa Trục căn bản đều ghi nhớ cực kỳ kỹ càng những lời nói của Vương Tử Quân, sau đó tinh tế suy xét lại. Hắn muốn thông qua phương án này để tìm hiểu rõ ràng ý nghĩ của trưởng phòng Vương. Bây giờ hắn phát hiện trình độ lý luận của trưởng phòng Vương là rất cao, cho dù ngẫu nhiên trò chuyện, dù không có bản thảo thì cũng cực kỳ hợp lý rõ ràng, tình cảm bắn ra khắp bốn phía. Vì vậy mỗi lần hắn ghi bản thảo hội nghị cho Vương Tử Quân thì hầu như hao tổn khá nhiều tâm tư, hắn hy vọng có thể thông qua bản thảo này để có thể nhất trí trong hành động với một trưởng phòng tổ chức có bản lĩnh thâm hậu này.
Hơn nữa Trì Hoa Trục còn muốn biểu hiện trước mặt Vương Tử Quân, do đó cố gắng làm cho trưởng phòng chú ý đến mình, tương lai sau này sẽ có một ngày trưởng phòng cất nhắc mình, mình sẽ phát triển lên vị trí cao hơn. Nhưng lúc này Vương Tử Quân khen ngợi làm cho hắn không thể vui nổi, vì hắn không phải chưa từng được thấy cách khen thưởng trước rồi phê bình sau của lãnh đạo.
Nhưng Trì Hoa Trục vẫn có chút không cam lòng, vì bản thảo trò chuyện kia đã được hắn khắc ghi trong lòng, vì hắn đã bỏ ra khá nhiều công phu. Hắn nghĩ rằng nội dung bên trong căn bản là phù hợp với ý nghĩ của Vương Tử Quân, hẳn là không có bệnh tật gì mới phải. Trừ khi là lãnh đạo tìm xương trong trứng gà, nhưng nếu lãnh đạo làm như vậy thì hắn căn bản cũng không phản bác, bây giờ hắn đã nhìn rõ những biến đổi khi vị trí của mình thay đổi, trước kia căn bản không có được cảnh tượng như lúc này.
- Lần này chúng ta thực hiện chọn lựa cán bộ công khai vừa phải thẻ hiện sự ưu tú của phương pháp cạnh tranh, vừa phải thể hiện đầy đủ sự công bình công chính... Vương Tử Quân nhìn thấy Trì Hoa Trục có tâm tư không yên, hắn sao không hiểu rõ ý nghĩ của đối phương? Nhưng hắn vẫn nói ra ý nghĩ của mình.
Trì Hoa Trục căn bản là người có năng lực thế nhưng thật sự thiếu tôi luyện. Vương Tử Quân cố tình cho người này rèn luyện ở đơn vị hai ba năm, sau đó cho đối phương đi xuống địa phương nhận chức, vì vậy mà có một số phương diện cho ra yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với Trì Hoa Trục.
Trì Hoa Trục nghe Vương Tử Quân chỉ điểm vài yêu cầu mà không khỏi cúi đầu, tuy hắn cảm thấy bản thảo của mình là cực kỳ tốt, thế nhưng lại căn bản không có được sự tương đồng quá nhiều với Vương Tử Quân. Biết đâu điều này có liên quan đến vị trí của hai người, vì Vương Tử Quân đứng ở trên cao nên nhìn càng thêm xa?
Vương Tử Quân nhìn Trì Hoa Trục cầm bản thảo bỏ đi, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười, nhưng sau đó lại lắc đầu. Chính mình là người trọng sinh, tổng cộng đổ tuổi lớn hơn Trì Hoa Trục khá nhiều, thế nhưng lúc này người nào nhìn vào cũng thấy hắn căn bản là trẻ tuổi hơn Trì Hoa Trục...
Khi Vương Tử Quân đang nở nụ cười tự giễu thì tiếng gõ cửa vang lên, người đi vào là Du Giang Vĩ và Phòng Quảng Thắng. Sau khi vào cửa thì Du Giang Vĩ rót trà cho Phòng Quảng Thắng, thế nhưng Phòng Quảng Thắng cũng không dám tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân.
Tuy Phòng Quảng Thắng dựa vào Diêu Trung Tắc thế nhưng Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức, là một thành lũy mà hắn căn bản cực kỳ khó công phá. Trong quan trường không nhất thiết phải phân biệt rõ địch ta, thế nhưng càng về sau thì nếu càng hoài nghi sẽ sinh ra một cây gai trong lòng. Lúc này Phòng Quảng Thắng rơi vào trạng thái như vậy, nếu như hắn xử lý không tốt, nhất định sẽ trồng một cây gai lớn trong lòng Vương Tử Quân. Hắn luôn tự nói với mình, dù thế nào cũng phải rút cây gai ra khỏi lòng Vương Tử Quân, cho dù là vẽ rắn thêm chân thi cũng đủ.
- Giang Vĩ không cần rót nước, tôi chỉ vào báo cáo công tác với trưởng phòng mà thôi. Phòng Quảng Thắng nói rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, bí thư Diêu nói tôi mời ngài đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.
Vương Tử Quân căn bản không từ chối lời mời của Diêu Trung Tắc. Tuy hai người đều là thường ủy tỉnh ủy, nhưng Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy, xem như là lãnh đạo chủ quản của Vương Tử Quân, có một số việc mà Vương Tử Quân vẫn phải muốn nghe ý kiến của Diêu Trung Tắc.
Thật ra Diêu Trung Tắc chỉ cần sắp xếp người gọi điện thoại là được, sở dĩ cho Phòng Quảng Thắng đến mời đã nói rõ cực kỳ nể mặt mình. Vì vậy Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu bí thư Diêu đã có việc thì chúng ta cũng đừng làm cho bí thư Diệp phải chờ lâu. Giang Vĩ, cậu lấy một hộp trà ngon tôi lấy từ Sơn Nam đưa cho thư ký trưởng Phòng, để thư ký trưởng nếm thử.
Phòng Quảng Thắng thầm nghĩ xem như lần này mình làm đúng. Vốn trước đó Diêu Trung Tắc thông báo cho hắn, yêu cầu thông báo cho Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình một chuyến, cũng không nói thông báo bằng cách nào. Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định tự mình đi đến gặp Vương Tử Quân. Hành động như vậy của hắn căn bản không phải cố gắng tỏ tư thái, thế nhưng ít nhất cũng làm cho Vương Tử Quân hiểu, căn bản là một sự tôn trọng trên phương diện tinh thần.
Lúc này Phòng Quảng Thắng được Vương Tử Quân tặng trà, tuy hắn căn bản không thiếu trà để uống, thế nhưng đây cũng là một loại thái độ của Vương Tử Quân. Đừng nói là một hộp trà, cho dù đưa cho hắn một bao hạt dưa, hắn cũng vui vẻ nhận lấy.
Vì vậy Phòng Quảng Thắng sảng khoái nhận trà rồi cười nói: - Sớm nghe nói chỗ của trưởng phòng Vương có trà ngon của tỉnh Sơn Nam, tục ngữ có câu thế này: Trưởng giả ban thưởng không dám không nhận, tôi đây xem như không khách khí. Không gạt trưởng phòng Vương, tôi đang chuẩn bị chờ quà từ quê gửi đến để biếu cho trưởng phòng dùng thử, bây giờ đành phải nói rõ ràng, vài ngày nữa sẽ đưa đến cho ngài.
Du Giang Vĩ vừa tìm trà với gương mặt nghiêm nghị vừa thầm suy nghĩ, hắn là một người tài tử, hắn sao không hiểu câu nói "trưởng giả ban thưởng không dám từ chối" của Phòng Quảng Thắng có ý nghĩa là gì? Thư ký trưởng Phòng này rõ ràng lớn hơn trưởng phòng Vương hơn chục tuổi, thế nhưng nói ra câu kia mà gương mặt không chút biến đổi, da mặt xem ra quá dày, chỉ cần nhìn vào điểm này đã làm cho hắn cực kỳ bội phục.
Xem ra Du Giang Vĩ nên tìm cơ hội để học hỏi thư ký trưởng Phòng thêm một chút.
Du Giang Vĩ thầm hạ quyết tâm, hắn nhanh chóng gói kỹ bọc trà đưa cho Phòng Quảng Thắng, lúc này mới nở nụ cười vui vẻ tiễn chân thư ký trưởng Phòng.
Vương Tử Quân đi cùng Phòng Quảng Thắng đến phòng làm việc của Diêu Trung Tắc cũng không phải là việc gì khổ sở. Tuy hai người căn bản không bàn chuyện công tác thế nhưng Phòng Quảng Thắng lại là người cực kỳ linh hoạt, có thể nói ra những lời mà ai nghe vào cũng khó thể nào mất vui được.
Khi Phòng Quảng Thắng gõ cửa phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, lúc này cũng không phải chỉ có mình Diêu Trung Tắc ở bên trong. Lúc này đối diện với Diêu Trung Tắc chính là phó hiệu trưởng trường đảng Lý Sâm Thăng, lúc này Lý Sâm Thăng giống như đang báo cáo với Diêu Trung Tắc, mà Diêu Trung Tắc cũng đang liên tục cười lớn.
Phòng Quảng Thắng thấy như vậy mà chợt ngây cả người, Diêu Trung Tắc phân phó hắn đi mời Vương Tử Quân đến đây, rõ ràng là có việc cần bàn, nhưng sao lại có Lý Sâm Thăng ở đây? Như vậy là phù hợp sao?
Biết đâu Diêu Trung Tắc thật sự có toan tính như vậy? Phòng Quảng Thắng vừa nghi hoặc vừa thầm nghĩ vì sao Diêu Trung Tắc lại phải làm như vậy? Có phải muốn thể hiện một tư thái với Vương Tử Quân, ám hiệu chính mình tín nhiệm Lý Sâm Thăng? Nếu thật sự là như vậy, bây giờ gọi Vương Tử Quân đến, hơn nữa còn cố ý trò chuyện với Lý Sâm Thăng, như vậy cũng không đơn giản là Vương Tử Quân vẫy hai tai cổ vũ. Phùng Thường Quốc xem xét và cảm thấy hương vị bùng phát, người thường nhìn vào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thế nhưng là người trong quan trường thì tình huống nào cũng phải nhìn vào bản chất, Diêu Trung Tắc cố ý làm như vậy, đây là mưu đồ sẵn, căn bản không phải là ngoài ý muốn.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lý Sâm Thăng vội vàng đứng lên, Diêu Trung Tắc cũng đứng lên nói: - Trưởng phòng Tử Quân, mời anh ngồi bên này.
Lý Sâm Thăng rõ ràng biết mình không thể nào tiếp tục ở lại, hắn nhanh chóng nói lời cáo từ với Diêu Trung Tắc. Diêu Trung Tắc nghĩ rồi khoát tay áo bảo Lý Sâm Thăng ngồi xuống, lại nói: - Lúc này công tác của trường đảng cần phải được đẩy mạnh, tuy anh không phải là phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng thế nhưng dù thế nào cũng phải gánh trách nhiệm. Yêu cầu của tôi là dù anh có khó khăn gì, mặc kệ anh có bao nhiêu điều chế ước, anh cũng phải nhớ cho rõ, căn bản không được thả lỏng công tác.
Diêu Trung Tắc nói lời cực kỳ có ý nghĩa, vì hắn là hiệu trưởng trường đảng, những lời này được nói ra căn bản không có bất kỳ vấn đề gì.
- Bí thư Diêu, trưởng phòng Vương, tôi đi trước đây. Lý Sâm Thăng mở miệng bày tỏ một lúc với Diêu Trung Tắc rồi nở nụ cười nói lời cáo từ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Sâm Thăng, hắn cũng không nói gì. Phòng tổ chức tuy có sự liên lạc mật thiết với trường đảng, mà dù là chỉ thị của một người là thường ủy tỉnh ủy như hắn càng được Lý Sâm Thăng coi trọng trong lòng, nhưng Diêu Trung Tắc đã cho ra yêu cầu, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không thích vẽ rắn thêm chân.
Sau khi hai người ngồi xuống thì Phòng Quảng Thắng cùng thư ký nhanh chóng bỏ ra ngoài, Diêu Trung Tắc nâng ly nước lên uống một ngụm, sau đó nói vài câu chuyện nhà với Vương Tử Quân, rồi nói tiếp: - Trưởng phòng Tử Quân, lần này tỉnh Nam Giang chúng ta tổ chức chọn lựa cán bộ công khai, xem như đi trước các nơi. Hai ngày trước tôi về thủ đô họp, các vị lãnh đạo tham dự hội nghị căn bản cho ra đánh giá rất cao, cũng tiến hành khen ngợi công tác của chúng ta.
Vương Tử Quân có thể nhìn vào vẻ mặt của Diêu Trung Tắc và cảm thấy đó không phải là lời nói dối. Mặc dù Diêu Trung Tắc có được vận may như vậy cũng không quá vui, thế nhưng căn bản là công tác được thượng cấp giúp đỡ, hắn vẫn cảm thấy cao hứng.
- Bí thư Diêu, sở dĩ có được thành tích như hôm nay cũng không thoát ly khỏi sự giúp đỡ mạnh mẽ của tỉnh ủy, nếu như không có bí thư Diêu ngài là tổ trưởng tổ công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, chỉ sợ công tác cũng không được tiến hành thuận lợi như vậy. Vương Tử Quân nói lời nịnh nọt làm cho Diêu Trung Tắc cười lớn, dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng quá rõ ràng. Nhưng Diêu Trung Tắc cũng không nói rõ ràng câu nói của lãnh đạo, vì lãnh đạo ít nhất khen thưởng công tác của tỉnh Nam Giang, sau đó còn đặc biệt nhắc đến Vương Tử Quân, tình tiết này bị hắn bỏ qua.
- Trưởng phòng Vương còn có ý nghĩ gì với công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này hay không? Diêu Trung Tắc uống một hớp trà rồi nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng như trưng cầu ý kiến nói.
Vương Tử Quân tuy không biết lúc này trong hồ lô của Diêu Trung Tắc có chứa thứ gì, thế nhưng hắn cũng không bỏ qua thời cơ lần này, thế là căn bản không giấu diếm nói: - Bí thư Diêu, lúc này phương án chọn lựa cán bộ công khai đang được triển khai với cơ chế tốt đẹp trong tỉnh, đã dựng lên cơ chế chọn lựa cán bộ khá phù hợp, tôi cảm thấy nên thừa cơ hội này để tiến hành chọn lựa công khai ở cơ sở. Tất nhiên chú trọng phương diện chọn lựa công khai, phòng tổ chức tỉnh ủy chúng tôi là người phụ trách chỉ đạo.
- À, đề nghị của anh là rất tốt, tôi cảm thấy các ban ngành lệ thuộc trực tiếp của tỉnh ủy cũng có thể tiến hành chọn lựa cán bộ công khai, khí thế như vậy là rất lớn, cũng có thể tiến thêm một bước để thúc đẩy cán bộ tích cực tham gia sáng tạo sự nghiệp. Diêu Trung Tắc không hỗ danh là cán bộ lãnh đạo lâu năm, rất nhiều chuyện căn bản rất có trình độ, lời đề nghị này căn bản không mưu mà hợp với tính toán của Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân thiếu chút nữa cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì lời nói của Diêu Trung Tắc, thế nhưng hắn căn bản không như vậy.
- Tử Quân, lãnh đạo thượng cấp cực kỳ coi trọng công tác chọn lựa cán bộ công khai, căn bản tiến hành khen ngợi công tác của chúng ta, đồng thời cũng đưa ra vài đề nghị và yêu cầu. Đặc biệt là phương diện cho ra kết quả cuối cùng, tôi cảm thấy lãnh đạo nói rất hay, đó chính là trên cơ sở chọn lựa cán bộ công khai, cần phải thể hiện sự lãnh đạo của tổ chức, dù là bất kỳ sự việc gì cũng không thể xem nhẹ nguyên tắc lãnh đạo cao nhất của đảng. Diêu Trung Tắc nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, giống như chờ câu trả lời của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nào không biết ý nghĩa lời nói của Diêu Trung Tắc? Diêu Trung Tắc tuy nói đường hoàng nhưng căn bản là cố gắng khống chế quyền quyết định bổ nhiệm cán bộ ở trong tay mình.
Nhiều khi Vương Tử Quân căn bản không tình nguyện vạch mặt với người khác, nhưng lúc này hắn không thể không đáp lại tính toán của Diêu Trung Tắc. Nếu như thực hiện theo đúng ý nghĩ của Diêu Trung Tắc, như vậy phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này căn bản chỉ là làm cho vui mà thôi. Sự kiện chọn lựa cán bộ công khai lần này có liên quan đến phương diện Vương Tử Quân triển khai mở rộng công tác của mình vào lúc sau này, nó ảnh hưởng trực tiếp đến việc áp dụng ý nghĩ của Vương Tử Quân vào tỉnh Nam Giang.