Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, hắn biết rõ một khi chủ tịch tỉnh nổi giận thì hậu quả là khó tưởng tượng nổi. Khi mà Chử Vận Phong nổi giận thì phó chủ tịch thường vụ Lý Thừa Uyên cũng khó chịu đựng nổi, huống hồ là một vị phó thư ký trưởng như hắn.

Thẩm Tiềm Thiết cúi người đọc đề mục kia theo bản năng, ngay sau đó hắn đoán được nội dung, đồng thời cũng hiểu vì sao chủ tịch tỉnh lại nổi giận sấm sét.

Thẩm Tiềm Thiết cũng nhặt tờ báo Chử Vận Phong ném xuống đất lên, hắn thấy trong tờ báo có ảnh một mỹ nữ, đang đứng trước một chiếc xe rất đẹp, căn bản tác động rất mạnh vào thị giác người đọc.

"Xe Tùng Thử cho ra kỳ tích về giá cả!"

"Kiểu xe gia đình mở ra giai đoạn phát triển mới!"

"Tiết kiệm năng lượng chính là lựa chọn tốt nhất cho thanh niên!" Tất cả các tiêu đề bài báo đều nói về xe Tùng Thử, hơn nữa bên trong còn ghi rõ là sản phẩm của công ty xe hơi Đông Hồng. Thẩm Tiềm Thiết chỉ cảm thấy dòng chữ này quá bắt mắt, căn bản là quá khó chịu.

Chiếc xe gia đình kia của công ty xe hơi Đông Hồng căn bản là thứ mà Thẩm Tiềm Thiết không thèm quan tâm, hắn cho rằng hạng mục này là rác rưởi. Lưu Thành Lâm sở dĩ vội vàng chọn hạng mục này chính là vì tâm tư náo động, muốn mở hướng phát triển, muốn bộc lộ năng lực.

Căn cứ vào suy xét này mà Thẩm Tiềm Thiết căn bản cho ra công kích rất mạnh vào hạng mục của Lưu Thành Lâm. Một xí nghiệp không hợp mưu hợp lực phát triển, không tập trung tinh thần vào những công tác quan trọng, như vậy không phải là mất thời gian, đưa công ty đi vào bờ vực phá sản sao? Nhưng hắn không ngờ kiểu xe này lại thông qua triển lãm xe hơi Ma Đô để cho mình một đòn công kích cực mạnh.

Trước đó nói Lưu Thành Lâm bảo thủ, nói Lưu Thành Lâm không có kinh nghiệm, nói Lưu Thành Lâm thiếu năng lực, nói Lưu Thành Lâm chuyên quyền độc đoán, tự cao tự đại, tất cả đều là vô nghĩa...Những lời phê bình sắc bén này bây giờ đã trực tiếp vạch trần một bộ mặt khác khi mà Lưu Thành Lâm đẩy xe Tùng Thử ra thị trường và thành công vang dội.

Thẩm Tiềm Thiết có thể thấy được chuyện này truyền ra ngoài, khi đó thành công của dòng xe Tùng Thử sẽ là châm chọc lớn cho chính mình. Bây giờ dưới tình huống thúc đẩy của hắn, Lưu Thành Lâm đã bị miễn chức, nhưng thành công của hắn giống như một mũi dao đâm thẳng lên tim mình, làm cho hắn á khẩu không nói nên lời, không còn lực đánh trả.

- Chủ tịch Chử, trong quá trình điều tra chúng tôi quá tin tưởng vào phán đoán suy luận của chuyên gia, thế nên phụ lòng kỳ vọng của ngài, làm cho công tác của chúng ta ở Nam Giang rơi vào bị động. Tôi tình nguyện tiếp nhận phê bình của lãnh đạo vì công tác sai lầm của mình. Thẩm Tiềm Thiết quỳ rạp người xuống đất, hắn cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua, làm cho sau lưng mát lạnh. Lúc này hắn căn bản là cực kỳ uể oải và sợ hãi, chỉ có thể thành thật cúi đầu nhận tội với Chử Vận Phong.

Mặc dù biết bờ vai của mình quá nhỏ, căn bản không chịu được trọng trách quá lớn, thế nhưng không gánh vác được là một chuyện, có thể chủ động mở miệng hay không chính là vấn đề về thái độ. Hơn nữa Thẩm Tiềm Thiết căn bản khó tránh khỏi trách nhiệm trong sự kiện hại người lần này, hắn không bằng chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, sau đó sẽ có người nói chuyện thay cho mình.

Nếu Thẩm Tiềm Thiết từ chối trách nhiệm, như vậy không những không tránh được, thậm chí còn bị vòng kim cô buộc chặt hơn lên đầu.

Chử Vận Phong không quan tâm đến một Thẩm Tiềm Thiết đang quỳ gối xuống đất và thành khẩn thừa nhận sai lầm với mình, điều này càng làm cho lão cảm thấy khó chịu. Với đầu óc và cơ trí như lão, nào không rõ Thẩm Tiềm Thiết đang chuẩn bị nhận tiếng xấu cho người khác? Nhưng với độ nặng của Thẩm Tiềm Thiết, căn bản cũng có thể tiếp nhận tiếng xấu nặng nề này.

Vô tình trong đầu Chử Vận Phong chợt lóe lên nhiều hình ảnh, lão biết rõ sự việc này diễn ra thì căn bản có những mối liên hệ quá rõ ràng ở bên trong.

...

Vương Tử Quân nhìn những tờ báo trên bàn làm việc mà không khỏi thở dài nhẹ nhõm, hắn căn bản cực kỳ tin tưởng vào mẫu xe mới của công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn không ngờ chỉ sau vài ngày mà tình hình đã nóng hừng hực như vậy.

"Thương nhân dùng trăm triệu tiền mặt để tranh nhau quyền làm đại lý của công ty xe hơi Đông Hồng!" Nói đến trăm triệu chỉ là một con số, nhưng nếu đặt tất cả tiền mặt lại một chỗ, sẽ tạo nên cho người ta một lực tác động cực mạnh đến tâm lý.

Nhưng khi mà tin tức về dòng xe Tùng Thử được nhiều người quan tâm, tin tức về việc Lưu Thành Lâm bị miễn chức giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng lại càng được truyền ra ngoài. Tuy một vài tờ báo có tiếng nói không cho ra bình luận gì, thế nhưng đối với một số tờ báo nhỏ lại đưa tin tức này lên trang đầu, còn cho thêm vài bài luận ngắn, bày tỏ quan điểm rõ ràng với giọng điệu cực kỳ sắc bén.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Du Giang Vĩ nhẹ nhàng đi vào phòng. Hắn đưa mắt nhìn vẻ mặt của trưởng phòng Vương, sau đó khẽ báo cáo: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi có hai phóng viên nói là của nhật báo Bắc Kinh đến tìm hiểu về sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng, muốn chúng ta giải đáp vài thắc mắc cụ thể.

Nhật báo Bắc Kinh? Đây là truyền thông chủ lưu trong nước, bọn họ cũng đã nghe tin và bắt đầu hành động. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mở miệng sắp xếp: - Chuyện này cậu báo cho trưởng phòng Long, để anh ấy ra mặt tiếp đãi.

Du Giang Vĩ gật đầu lên tiếng, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn có thể cảm nhận được bầu không khí gần đây, sau khi Lưu Thành Lâm bị nắm bắt thì giọng điệu của phó phòng Trần Viễn Lũng đã giảm xuống thấp, còn văn kiện miễn chức Lưu Thành Lâm được Trần Viễn Lũng đẩy mạnh thông qua, bây giờ tin tức về dòng xe Tùng Thử bay rợp trời càng làm cho Trần Viễn Lũng thêm thành thật hơn.

Không chỉ là Trần Viễn Lũng, có một vài cán bộ trong phòng tổ chức tỉnh ủy trước đó chạy đi tìm quan hệ, bây giờ cũng không khỏi rụt tay trở về.

Lúc này bầu không khí của văn phòng tỉnh ủy xem như đã cực kỳ trầm mặc với vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, nhưng có một việc mà mọi người thầm hiểu, chính là sự việc này khó áp chế, ít nhất cũng phải có người chịu trách nhiệm.

Vương Tử Quân là người trước nay luôn cứng rắn thái độ ủng hộ Lưu Thành Lâm, bây giờ càng thêm tốt đẹp hơn. Sau khi xe Tùng Thử có được thành công lớn, điều này đã chứng minh năng lực mạnh mẽ của Lưu Thành Lâm, đám công nhân về hưu và chuyên gia trước kia luôn công kích Lưu Thành Lâm đã bị cả xã hội lên án, căn bản là mai danh ẩn tích, không dám thò mặt ra ngoài.

Có thể nói lần này công ty xe hơi Đông Hồng có được thành công lớn đã ép một vài lãnh đạo tỉnh ủy vào vị trí cực kỳ xấu hổ.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Du Giang Vĩ. Hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng nghe điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của bí thư thị ủy Đông Hồng Đậu Minh Đường: - Giang Vĩ, trưởng phòng Vương đang ở đâu? Mời anh ấy tiếp điện thoại.

Du Giang Vĩ căn bản rất khách khí với bí thư Đậu Minh Đường có quan hệ khá gần với Vương Tử Quân, hắn nói một câu chờ một chút, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện, khi thấy Du Giang Vĩ đi vào thì có chút sững sờ, lúc này Du Giang Vĩ đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của bí thư Đậu.

Điện thoại của Đậu Minh Đường? Vương Tử Quân thuận tay cầm lấy điện thoại rồi cười nói: - Bí thư Đậu, ngài có dặn dò gì sao?

- Trưởng phòng Vương, tôi cũng không dám cho ra lời dặn dò gì với anh. Vừa rồi tôi nhận được tin tức, nói là vài ngàn công nhân viên chức của công ty xe hơi Đông Hồng chuẩn bị đến kêu oan ở ủy ban nhân dân tỉnh, bọn họ đã chuẩn bị sẵn đầy đủ biểu ngữ với chỉ một mục đích, đó là muốn hỏi vì sao lại miễn đi chức vụ của giám đốc Lưu Thành Lâm. Đậu Minh Đường nói bằng giọng điệu khá vội vàng, hầu như còn có chút hả hê.

Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao Đậu Minh Đường lại gọi điện thoại cho mình. Hàng ngàn công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, đây là một con số thế nào? Nếu bọn họ giương biểu ngữ đi đến ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy căn bản là quá khả quan.

- Anh đã báo cáo cho bí thư Diệp và chủ tịch Chử chưa? Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn trầm giọng nói với Đậu Minh Đường.

- Tôi đã báo cáo cho hai vị lãnh đạo rồi! Trưởng phòng Vương, anh xem như có dự kiến trước ở sự kiện này, thế nhưng có vài người căn bản là tự vả vào miệng mình. Bây giờ thì hay quá, không phải chỉ là hơi đau, có thể nói là đau đến mức nhe răng há miệng, ha ha ha!

Vương Tử Quân căn bản không cần nghĩ cũng biết Đậu Minh Đường đang nói đến ai, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm tư như vậy, chỉ trầm giọng sắp xếp: - Nhất định phải lựa chọn biện pháp tốt với sự kiện kêu oan này, cần phải làm tốt công tác trấn định nhân tâm cái đã, nếu không để cho bọn họ đến kêu oan, như vậy ảnh hưởng đến trật tự ở tỉnh ủy, còn ảnh hưởng không tốt đến phương diện sản xuất kinh doanh của công ty xe hơi Đông Hồng. Bí thư Đậu, anh nắm chắc công tác đi xuống hiện trường, làm tốt các công tác phòng ngừa, không cho những vấn đề lớn phát sinh.

- À, nếu nói có người làm tốt công tác tư tưởng, tất nhiên là bí thư Diêu của chúng ta. Nhưng không biết bí thư Diêu có dũng cảm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, có dẫn đầu chúng ta đi tiên phong hay không? Đậu Minh Đường có vướng mắc với Diêu Trung Tắc, thế nên lúc này căn bản không có đồng tình gì với Diêu Trung Tắc.

Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với Đậu Minh Đường, sau đó hắn cúp điện thoại. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy tin tức mà Đậu Minh Đường vừa nói, chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất khó giải quyết.

Không chờ Vương Tử Quân tìm ra phương án giải quyết, điện thoại của hắn đã vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại, bên trong nghe thấy giọng nói chân thật đáng tin của bí thư Diệp Thừa Dân: - Trưởng phòng Tử Quân, anh lập tức đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì bí thư Diệp Thừa Dân đã cúp điện thoại.

Vương Tử Quân biết rõ Diệp Thừa Dân tìm mình là có chuyện gì, hắn cũng không dám trì hoãn mà nhanh chóng đi đến phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Lúc này trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân không những có Chử Vận Phong, còn có nhóm người phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc, vẻ mặt mọi người căn bản không được tốt.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng của Diệp Thừa Dân, chợt nghe thấy Diêu Trung Tắc nói: - Chuyện này nhất định là có người giở trò sau lưng, tôi cảm thấy chúng ta nên nắm chặt hai sách lược vào lúc này, một mặt cho người trấn an công tác của công nhân viên trong công ty xe hơi Đông Hồng, mặt khác còn phải chọn lựa biện pháp hiệu quả, bắt những kẻ bất lương kích động nhân tâm đang đứng phía sau. Hơn nữa chúng ta phải đả kích bọn họ thật nghiêm, chỉ như vậy thì mới làm cho sự việc trong sáng, căn bản giải quyết tận gốc rễ với sự kiện này...

- Được rồi, bí thư Trung Tắc, anh nói như vậy là được. Lúc này việc chúng ta cần làm chính là làm tốt công tác giải thích cho công nhân viên của công ty xe hơi Đông Hồng, bọn họ đề xuất nghi vẫn là vì sao lại cách chức giám đốc Lưu Thành Lâm.

- Nếu như chúng ta không trả lời nghi vấn của bọn họ, lại chĩa mâu thuẫn sang phương diện khác, như vậy sẽ càng làm cho bọn họ thêm bất mãn. Việc cấp bách của chúng ta hiện tại chính là cho ra lời giải thích hợp lý mà thôi. Nếu như chúng ta thật sự có sai lầm trong công tác, như vậy chúng ta phải sửa đổi, nếu căn bản không sửa được sai lầm, như vậy là tư tưởng của chúng ta có vấn đề. Diệp Thừa Dân căn bản không nể mặt Diêu Trung Tắc, lão dùng giọng không chút khách khí cắt đứt suy luận của đối phương.

Nếu như là trước kia thì Diêu Trung Tắc căn bản sẽ rất bất mãn với thái độ của Diệp Thừa Dân, nhưng tình huống hiện tại căn bản làm cho hắn khó nói ra những lời cứng miệng.

Chử Vận Phong hít vào một hơi thuốc, lão chờ Diệp Thừa Dân nói xong thì trầm giọng lên tiếng: - Bí thư Diệp, chuyện này để tôi đi, tôi căn bản khó thể trốn tránh trách nhiệm trong sự kiện lần này của công ty xe hơi Đông Hồng. Nguyên nhân chủ yếu là tôi có nhận thức quá chủ quan về đồng chí Lưu Thành Lâm, tôi nên đi, nên giải thích thì giải thích, nên xin lỗi thì xin lỗi...

Diệp Thừa Dân khoát tay áo chặn lời Chử Vận Phong, lão hiểu Chử Vận Phong đang nghĩ gì, thậm chí là ai đang ngồi đây cũng hiểu rõ ràng. Tuy lão có chút căm tức vì cục diện bị động hiện tại, thế nhưng với góc độ của một bí thư tỉnh ủy, lão tuyệt đối không làm ra những chuyện làm ảnh hưởng đến quyền uy của Chử Vận Phong.

Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu Nam Giang, lão không chỉ vì bản thân mình, mà phải là vì cả Nam Giang. Nếu như cho Chử Vận Phong ra mặt, như vậy sẽ là hao tổn quá nhiều, ảnh hưởng đến cả ban ngành lãnh đạo Nam Giang.

- Trưởng phòng Tử Quân, anh hiểu rõ về tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng, hơn nữa là người có uy tín với công ty xe hơi Đông Hồng, chuyện này giao cho anh. Dù thế nào thì anh cũng phải làm tốt công tác khơi thông tư tưởng của cán bộ công nhân viên công ty xe hơi Đông Hồng, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề. Vì sự kiện này nếu không làm tốt, không ổn định sẽ cho ra cực kỳ nhiều hậu hoạn. Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Vương Tử Quân hiểu lúc này không phải là thời điểm bàn điều kiện, mặc dù phái hắn đi vào lúc này căn bản là chùi đít thay cho người ta, thế nhưng Diệp Thừa Dân mở miệng thì hắn dù không tình nguyện cũng không thể chối từ. Vì vậy hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Bí thư Diệp, làm công tác với công ty xe hơi Đông Hồng căn bản là không thể thoái thác, sẽ dùng toàn lực đối phó. Thế nhưng có một vấn đề nếu như không cho ra kết luận vào lúc này, dù tôi nói thế nào cũng không có tác dụng.

Không chờ Vương Tử Quân nói rõ đó là vấn đề gì, Diệp Thừa Dân đã nói với Chử Vận Phong: - Chủ tịch Vận Phong, lúc này tôi cảm thấy tình huống ở công ty xe hơi Đông Hồng có chút vấn đề, chúng ta cần phải tỏ thái độ tích cực, những gì nên sửa thì sửa, nên nhận sai lầm thì nhận, tuyệt đối không được thoái thác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK