Vương Tử Quân ngồi trên xe, hắn nhìn ra bên ngoài thông qua cửa kính, thành phố An Dịch thật sự phát đạt hơn Hồng Ngọc rất nhiều.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía, tất cả nguyên tố hiện đại dù lớn hay nhỏ đều xuất hiện ở chỗ này, đường rộng rãi, lối đi bộ được lát gạch với màu sắc rực rỡ, hai bên đường là những chuỗi cửa hàng với những thứ rất quen thuộc ở các thành phố lớn: Quán cà phê, mì Ý, đồ điện của Mỹ...Đầu đường có nhiều buồng điện thoại, phòng gội đầu, Pizza Hut...Tất cả được sắp xếp san sát nhau, đầy hai bên đường. Đúng lúc Vương Tử Quân đang dùng ánh mắt bừng bừng hưng phấn nhìn diện mạo của thành phố An Dịch thì Thái Thần Bân đã nhắc nhở:
- Bí thư Vương, đã đến quán Nghênh Tân.
- Bí thư Vương, xây một tòa nhà thế này cũng đủ số tiền cho chúng ta làm được một nửa con đường.
Lộ Lục Thông nhìn quán Nghênh Tân mà giật mình, đồng thời dùng giọng cảm khái nói với Vương Tử Quân.
- Xin hỏi các vị có phải là lãnh đạo huyện Lô Bắc?
Một tên thanh niên hơn hai mươi bốn tuổi từ trong quán Nghênh Tân chạy ra, dùng giọng tràn đầy nụ cười hỏi đám người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Đúng, chúng tôi đến từ huyện Lô Bắc.
Người thanh niên đưa mắt nhìn đám người Vương Tử Quân, sau đó hắn vươn tay với Lộ Lục Thông, lại dùng giọng khách khí nói:
- Chào bí thư Vương, tôi là Tiểu Hà của văn phòng thị ủy, tôi tuân theo chỉ thị của thư ký trưởng Vũ đến nghênh đón mọi người. Vì ở thị ủy có chút nhiệm vụ, thư ký trưởng Vũ không thể tự mình đến nghênh đón được, xin ngài thứ lỗi.
Lộ Lục Thông bị tên thanh niên bắt chặt tay rồi mở miệng gọi là bí thư Vương mà chợt ngẩn ngơ, hắn trố mất một lúc lâu mới có phản ứng. Thì ra tên thanh niên này tưởng lầm mình là bí thư Vương, khốn nổi đối phương tràn đầy nhiệt tình, nói chuyện như súng máy, mới đó đã nói được vài câu, căn bản là không cho Lộ Lục Thông cơ hội giải thích.
- Đồng chí, cậu nghĩ sai rồi, vị này mới là bí thư Vương của chúng tôi.
Lộ Lục Thông rất xấu hổ, hắn đành phải chờ cho Tiểu Hà kia nói xong, sau đó mới chỉ vào Vương Tử Quân và giải thích.
Tiểu Hà thật sự không thể tin được, người thanh niên kia được bao nhiêu tuổi mà đã là cấp phó huyện? Nhưng cảm giác khó hiểu đã nhanh chóng biến mất, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận: Rõ ràng mình phạm vào sai lầm không nhỏ.
- Bí thư Vương, thật sự xin lỗi, không ngờ ngài trẻ tuổi như vậy mà đã là...Xin ngài thứ lỗi.
Tiểu Hà rõ ràng là nhân viên công tác chưa được bao lâu, bây giờ gặp phải tình huống này thì thật sự là không biết phải làm sao.
- Không có gì, người không biết không có lỗi. Trưởng khoa Hà, có phải đã đến lúc đưa chúng tôi vào thăm quý quán Nghênh Tân rồi không?
Tiểu Hà nào không hiểu bí thư Vương đang nói lời giải vây cho mình, thế là trong lòng có thêm vài phần hảo cảm với Vương Tử Quân. Hắn vươn tay về phía cửa chính của quán Nghênh Tân rồi nói:
- Đúng, đúng, đúng, bí thư Vương, mời ngài.
Dưới sự chỉ đường nhiệt tình chu đáo của Tiểu Hà, nhóm người Vương Tử Quân đi vào trong quán Nghênh Tân. Sau khi mọi người ăn một bữa tiệc đầy món ngon thì đều tự nghỉ ngơi, mà vị thư ký trưởng Vũ kia mãi không lộ diện.
- Bí thư Vương, thư ký trưởng Vũ gọi điện thoại đến nói tám giờ sáng mai lãnh đạo của chúng tôi có rảnh, xin ngài trực tiếp đến lầu năm của quán Nghênh Tân.
Đến tám giờ tối thì Tiểu Hà cuối cùng cũng đã gọi điện thoại được cho Vũ Trạch Nhân.
“ Tám giờ sáng mai? “
Vương Tử Quân khẽ gật đầu đồng ý, Tiểu Hà cũng không nói gì thêm mà cáo từ.
Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau Vương Tử Quân thức dậy, hắn đi ra bãi cỏ phía sau quán Nghên Tân để tập thể dục rèn luyện sức khỏe, đến khi đổ đầy mồ hôi mới quay lại phòng tắm rửa, làm cho toàn thân nhẹ nhàng sung sướng, cuối cùng cùng nhóm Tôn Hạ Châu xuống dùng bữa sáng. Trong quá trình ăn sáng, Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn vừa nhai nuốt thức ăn vừa nghĩ về một vấn đề, đó là khi gặp mặt bí thư Trịnh của thành phố An Dịch thì mình nên nói thế nào cho phải.
Đúng vậy, Vương Tử Quân nên nói thế nào để mượn gà đẻ trứng, để đủ ẩn giấu và lôi cuốn, có thể làm cho bí thư Trịnh Đông Phương cam tâm tình nguyện hợp tác với mình? Có nhiều thủ đoạn để thi triển nhưng hắn lại không muốn đi theo đường cứng nhắc, hắn muốn kế hoạch của mình có thể thực hiện được, còn muốn sinh ra hiệu quả thẩm thấu không một tiếng động.
Kiếp trước Vương Tử Quân cũng không hiểu nhiều về thành phố An Dịch, nhưng khi đó thành phố An Dịch mới là thành phố cấp phó tỉnh, bây giờ thành phố An Dịch chỉ là cấp chính sảnh mà thôi. Trong ký ức của hắn thì thành phố An Dịch thăng cấp trở thành phó tỉnh hình như là trong những năm này.
Thăng cấp chỉ sau vài năm, điều này đã nói lên sự cố gắng của thành phố An Dịch, mà Vương Tử Quân sở dĩ đến đây đàm phán cũng vì nắm chắc yêu cầu bức thiết muốn tăng cấp của thành phố An Dịch.
Không những đây là điều bức thiết với lãnh đạo thành phố, còn là một sự kiện cực kỳ quan trọng với tất cả nhân viên công tác lớn nhỏ. Nếu thành phố thăng cấp thành công, như vậy cấp bậc của cán bộ sẽ tăng lên một bậc, chuyện tốt như vậy thì ai mà không muốn?
- Bí thư Vương, đã đến giờ rồi.
Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm, thế là cung kính nói. Hành trình của Vương Tử Quân đến thành phố An Dịch lần này dù người ta nhìn vào như thế nào thì đối với Tôn Hạ Châu vẫn có hy vọng thành công, dù hắn không biết lúc này lãnh đạo lại ra bài không phù hợp với lẽ thường như thế nào, nhưng ít nhất thì hắn dựa vào những gì mình hiểu về lãnh đạo, vẫn có một phần tự tin như vậy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đi ra ngoài phòng, nhóm người Lộ Lục Thông đang chờ bên ngoài. Vương Tử Quân khẽ gật đầu mỉm cười với Lộ Lục Thông, sau đó dẫn đầu mọi người đi xuống tầng năm.
Cửa thang máy mở ra, khi nhóm người Vương Tử Quân tiến vào trong thang máy, nhân viên phục vụ trực tiếp nhấn nút cho thang máy xuống lầu năm.
Ra khỏi thang máy, xuất hiện trước mặt nhóm người Vương Tử Quân chính là một cánh cửa màu đen cực kỳ nghiêm trang, có hai người đàn ông mặc chế phục lễ nghi đứng bên cửa. Khi nhóm người Vương Tử Quân đi đến thì một người đàn ông khẽ cúi người, sau đó kéo cửa.
Khi cửa được kéo ra, những tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ bên trong truyền ra, tiếng vỗ tay bắt đầu như thủy triều dâng, bên trong lại liên tục có ánh đèn nhấp nháy.
Một đám người quần áo thẳng thớm từ bên trong đi ra, đi đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với thân hình cao lớn, người này đi đến trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, sau đó duỗi bàn tay ra.
Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên, lại nhìn đám người sau lưng đối phương, trong lòng chợt bùng lên cảm giác xấu. Đối phương tạo ra một tình huống tiếp đãi với quy cách quá cao ở trong quán Nghênh Tân, như vậy nhất định phải có lãnh đạo thành phố An Dịch, nghĩ đến tình huống hắn cần gặp mặt bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương, hắn chợt cảm thấy có vấn đề.
Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy thành phố An Dịch, tình huống lúc này rõ ràng là quá rềnh rang, có mặt bí thư thị ủy, còn có cả lãnh đạo của bốn bộ ban ngành. Có thể hưởng thụ đãi ngộ thế này, dù không phải là cán bộ cấp phó bộ thì ít nhất cũng phải là nhân vật đứng ngang hàng với Trịnh Đông Phương.
Nhưng chính mình chỉ là một cán bộ cấp phó ban, tuy chỉ kém Trịnh Đông Phương vài cấp nhưng chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, căn bản khó thể nói bằng lời.
Vương Tử Quân thấy mình cũng không đủ độ nặng để cho một vị bí thư thị ủy phải dùng lễ nặng như vậy để nghênh đón mình, nếu như mình không xứng với quy cách tiếp đãi này, như vậy chỉ có thể nói rõ một điều: Đây là có người đang gài mình, chờ mình bước vào cửa tử.
Ai gài mình, đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Vương Tử Quân nhìn Trịnh Đông Phương vươn tay ra mà tâm thần vô cùng tỉnh táo, khoảnh khắc này hắn biết rõ một vấn đề, đó là chỉ cần mình có phạm chút sai lầm, chỉ sợ sẽ rơi từ xuống đất còn đau đớn hơn cả tình huống năm xưa.
Ổn định, nhất định phải ổn định.
Nhưng thời gian để Vương Tử Quân tỉnh táo trong sự kiện gặp mặt lần này cũng không nhiều, Trịnh Đông Phương thấy Vương Tử Quân thì vẻ mặt có chút biến đổi, nhưng vì người đến từ thành phố Hồng Ngọc này rất quan trọng nên hắn mới hạ mình xuống tiếp đón với quy cách cực cao. Khốn nổi điều hắn không kịp chuẩn bị chính là trong báo cáo ghi rõ là lãnh đạo chủ yếu của thành phố Hồng Ngọc, nhưng đích thân đến hiện trường lại là một vị cán bộ trẻ tuổi giống như ảo thuật.
Một người thanh niên chưa đến ba mươi sao có thể là lãnh đạo chủ yếu của thành phố Hồng Ngọc? Nếu không phải là lãnh đạo chủ yếu của thành phố Hồng Ngọc, như vậy chính mình tội gì phải mất cả ngày để loay hoay tạo ra tình huống nghênh đón rềnh rang này? Đây không phải có kẻ muốn chơi mình sao?
Khi Trịnh Đông Phương đang cảm thấy rất căm tức thì Vương Tử Quân đã đưa hai tay ra đón chào, hắn bắt chặt tay của Trịnh Đông Phương rồi nở nụ cười sáng lạn nói:
- Nghe nói thành phố An Dịch là nơi lễ nghi cao độ, đối đãi với tất cả các vị khách đều rất chân thành, đủ nhân tâm và dân tâm, hôm nay vừa thấy quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, thật sự không giống như người thường.
Vương Tử Quân lên tiếng nói vài lời giữ thể diện cho Trịnh Đông Phương, sau đó người đã đến sát bên người bí thư Trịnh, hắn cúi người đến bên cạnh bí thư rồi khẽ nói:
- Bí thư Trịnh, dù ngài có tin hay không, tình huống bất ngờ hôm nay thật sự làm tôi bị dọa chết.
Trịnh Đông Phương thấy cậu thanh niên đối diện rất cơ trí thì cảm giác bức bối trong lòng cũng giảm xuống, tình huống trước mắt đã là như vậy, nếu hắn xấu hổ vẫy tay áo bỏ đi, chẳng phải nói rõ mình không có phong độ? Hơn nữa với trí tuệ chính trị của hắn, lúc này hắn đã có bảy phần tin vào lời nói của Vương Tử Quân.
Sau lưng Trịnh Đông Phương là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hắn rất khó coi, nếu như không phải bây giờ có rất nhiều người, sợ rằng hắn đã sớm nổi giận.
- Phó chủ tịch Loan, đến đây gặp mặt anh bạn này.
Trịnh Đông Phương khẽ cười về phía một vị phó chủ tịch thành phố rồi nói.
Phó chủ tịch Loan cũng biết bây giờ không phải là thời điểm nổi giận, thế cho nên đành phải gật đầu với Vương Tử Quân, xem như bắt chuyện.
Đám người trong đại sảnh tuy biết sự việc lần này có chút quỷ dị nhưng bọn họ cũng biết không nên mở miệng quá sớm, nếu không chọc giận cho anh Trịnh mất hứng cũng không phải chuyện đùa, nhẹ thì dính vào ý thức đại cục, nặng thì sai lầm chính trị, coi như bị ném ra biên giới.
Vương Tử Quân cùng đi vào với Trịnh Đông Phương giống như trăng được sao vây quanh, đám người đi đến một chiếc bàn tròn, Vương Tử Quân có hơi nhíu mày, đúng lúc Trịnh Đông Phương vung tay mời ngồi, hắn đành phải thoải mái ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh và cực kỳ tự nhiên.
Vương Tử Quân rất bình tĩnh nhưng Lộ Lục Thông đi ở phía sau lại cực kỳ kinh hoàng, hắn là một cán bộ xảo quyệt lăn lộn quan trường lâu năm nhưng chưa từng gặp qua tình huống tiếp đãi nào với quy cách cao vời như thế này, nhưng sự quỷ dị của hành trình hôm nay càng làm cho trong lòng hắn rét run.
Nói trắng ra thì loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như thành phố An Dịch lên tiếng, nói rằng bí thư thị ủy Trịnh Đông Phương đặc biệt sắp xếp như vậy, thế thì sẽ không có vấn đề. Nhưng nếu thành phố An Dịch đóng chặt miệng không nói lời nào, từ chối cho ý kiến, hoặc có vị lãnh đạo thành phố nào đó kéo da hổ làm cờ muốn truy cứu trách nhiệm thì rắc rối to.
Giải thích? Anh giải thích thế nào? Đến lúc đó còn có người cho anh cơ hội để giải thích nữa sao? Khi đó chỉ sợ là tin tức bùng ra khắp trời, tất cả đều đánh lên mặt Vương Tử Quân và Lộ Lục Thông, đám người kia sẽ kéo cờ hiệu của thành phố An Dịch lên, ép mình tội đùa bỡn lãnh đạo thành phố, bắt bí thư thị ủy tự mình tiếp kiến, hơn nữa còn dẫn theo lãnh đạo của bốn bộ ban ngành gồm thị ủy, ủy ban thành phố, mặt trận tổ quốc, hội đồng nhân dân, đây không phải là tập trung tất cả lãnh đạo của thành phố An Dịch lại rồi sao?
Chưa nói đến vấn đề bị người ta ép chết, nghiêm trọng nhất chính là đối phương vẫn chưa biết gì, nếu ngày nào đó bọn họ vô tình biết được, như vậy mình sẽ có thời gian an ổn sao? Xem như việc này chỉ có đường chết.
Trịnh Đông Phương nhìn tên thanh niên không tỏ ra chút sợ hãi trước mặt mà trong lòng có chút cảm giác yêu mến, gặp nguy không loạn, ung dung bình tĩnh, điều này nói lên điều gì? Cái này gọi là phong thái lớn.
- Anh bạn, cậu đến thành phố An Dịch của chúng tôi, có gì cần chỉ giáo sao?
Trịnh Đông Phương đã hủy đi tất cả những thứ gì mình chuẩn bị trước đó, dù hắn vô thức có hảo cảm với Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không thích hợp bàn chuyện hợp tác với một vị cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa còn chưa biết thân phận của đối phương.
- Bí thư Trịnh, lần này tôi đến thành phố An Dịch thật sự có cảm nhận rất sâu, trước kia huyện Lô Bắc chúng tôi luôn tụt hậu, tôi cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là vấn đề địa lý. Lúc này tôi đến thành phố An Dịch, tôi thấy thành phố An Dịch cũng có vị trí địa lý như huyện Lô Bắc, điều quan trọng là chúng tôi thiếu nhân hòa.
- Không đi được nửa bước sẽ chẳng tiến được ngàn dặm, không tích nước sẽ chẳng thể nào thành sông, chỉ cần nhìn tình huống bí thư Trịnh đã long trọng tiếp đãi một vị đại biểu cấp huyện như tôi thì cũng có thể thấy thành phố An Dịch phát triển đến mức độ này không có gì là lạ. Bí thư Trịnh là một cán bộ hùng thao đại lược, có một đầu kéo mạnh mẽ như vậy thì cả con tàu sẽ luôn tiến về phía trước. Bí thư Trịnh đã tạo nên danh tiếng cho thành phố An Dịch, chúng tôi bây giờ đến học tập kinh nghiệm của thành phố An Dịch, tôi cảm thấy vừa gặp bí thư Trịnh thì đã học được kinh nghiệm quý giá nhất rồi.
Vương Tử Quân dùng giọng trầm bổng du dương và cực kỳ có lực để nói từng chữ từng câu, đám người Lộ Lục Thông đang thấp thỏm lo âu nghe thấy vậy cũng liên tiếp gật đầu, trong lòng thầm sáng ngời. Đặc biệt là Tôn Hạ Châu, hắn càng ghi chép lại từng chữ của Vương Tử Quân, giống như chỉ sợ bỏ sót mất một chữ nào đó.
Trịnh Đông Phương nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn cũng dần trở nên ngưng trọng. Nếu như nói người trước mặt cũng lăn lộn quan trường vài chục năm như mình thì hắn hoàn toàn có thể tin, nhưng vấn đề là người này chưa đến ba mươi, không những có thể điều tiết bầu không khí, còn tán dương thành phố An Dịch với phương pháp tiếp cận rất tốt. Đồng thời người này còn đẩy chiến tích của mình lên mức cao độ, công lực xoa nắn thế này dù là mình cũng khó thể bằng.