Mục lục
[Dịch] Bí Thư Trùng Sinh (Trùng Sinh Chi Ngã Đích Thư Ký Nhân Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giữ xe của Tiểu Bắc sao? Có chuyện gì xảy ra? Lý Chinh Siêu lúc này cảm thấy đầu trướng lớn lên, tuy lực khống chế của hắn ở cục công an tỉnh có hơi thấp, thế nhưng nếu bị truy cứu trách nhiệm, bí thư ủy ban tư pháp căn bản khó chạy đi đâu được.

- Chuyện gì xảy ra sao? Có người muốn chủ tịch Vương và chị Tiểu Bắc đi bộ từ công viên vui chơi về nhà, thật sự là quá uy phong, hừ hừ. Văn Ngư Nhi cũng chỉ biết được nửa vời về sự kiện này, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến phương diện nàng mượn chuyện này để nói về mình.

Lý Chinh Siêu còn định mở miệng, nhưng khi hắn nhìn sang gương mặt lạnh lẽo của Khang Tắc Chính thì chợt hiểu ra vấn đề. Hắn cũng không còn tâm tư trò chuyện với Văn Ngư Nhi, chỉ đi thẳng vào trong nhà.

Khang Tắc Chính có thể nhìn và hiểu Lý Chinh Siêu đang nghĩ gì, thế nhưng hắn bây giờ cũng không nói gì khác được, chỉ có thể đi theo Lý Chinh Siêu vào nhà Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đang ngồi trong phòng khách, khi thấy Khang Tắc Chính và Lý Chinh Siêu đi vào thì đứng lên cười nói: - Bí thư Khang, bí thư Lý, hai anh là khách quý, mời hai anh ngồi.

Lúc này Vương Tử Quân tuy đã tháo kính xuống thế nhưng quần áo vẫn không thay đổi, Hoàng Sinh Diệu nhìn và hiểu mình hôm nay đã đá vào một miếng sắt rất lớn.

Chính mình sao không nhận ra chủ tịch Vương?

Hoàng Sinh Diệu nghĩ đến bộ dạng đeo kiếng và quấn khăn quàng cổ của Vương Tử Quân, thế là trong đầu không khỏi lóe lên một ý nghĩ, thật sự là hãm hại người.

- Chủ tịch Vương, tôi đến để xin lỗi ngài, là tôi không giáo dục con cái cho tốt, thế nên mới để cho hai đứa nó coi trời bằng vung. Khang Tắc Chính cũng không ngồi xuống, hắn nói rồi vung tay lên với Khang Mẫn và Hoàng Sinh Diệu: - Hai đứa gây nghiệp chướng mau đến đây, còn không mau xin lỗi chú Vương.

Hoàng Sinh Diệu lúc này đã bình tĩnh lại, bố vợ của mình đã muối mặt đến xin lỗi Vương Tử Quân, như vậy sẽ có kết quả tốt. Tuy Vương Tử Quân và Khang Tắc Chính không có mối quan hệ hòa thuận, thế nhưng Vương Tử Quân không nên xé bé ra to.

Nhưng Hoàng Sinh Diệu không ngờ bố mình tiến lên xin lỗi, sau đó lại ép mình gọi Vương Tử Quân là chú. Tuy Vương Tử Quân có lớn hơn mình vài tuổi, thế nhưng nhìn qua thì Vương Tử Quân còn trẻ hơn cả mình.

Nếu là bình thường thì Hoàng Sinh Diệu sẽ tuyệt đối không ngượng ngùng, thế nhưng khoảnh khắc này hắn chợt hiểu ý của bố vợ, chỉ cần mình kêu là chú, Vương Tử Quân dù có bực bội thế nào cũng không thể chấp nhất tiểu bối.

Hoàng Sinh Diệu nhìn thoáng qua vợ con của mình, hắn phát hiện gương mặt vợ có chút nhăn nhó, thế là lên tiếng nói: - Chú Vương, hai chúng cháu làm việc hoang đường, kính mong ngài phê bình nhiều hơn, chúng cháu đảm bảo sau này tuyệt đối không phạm vào sai lầm như vậy nữa.

Hoàng Sinh Diệu nói xong thì trơ mắt nhìn chú Vương ở phía đối diện, nhìn xem chú Vương có tha cho mình một lần hay không?

Khi Lý Chinh Siêu và Khang Tắc Chính cùng nhau đi vào thì Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn chỉ gọi một mình Lý Chinh Siêu, lại không ngờ có cả Khang Tắc Chính. Khi hắn đang thầm nghĩ xem Khang Tắc Chính đến đây làm gì, sau khi nhìn thấy Hoàng Sinh Diệu thì xem như hiểu ra vấn đề.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc, Hoàng Sinh Diệu nhìn thoáng qua Khang Mẫn, thật sự muốn hét lên một tiếng với người phụ nữ không biết nặng nhẹ này: - Bây giờ hướng gió đã thay đổi, cô tạm thời đừng nói theo kiểu như vậy, cô cho rằng đang ở nhà ai?

Khang Mẫn tuy áo quần đẹp đẽ hàng hiệu thế nhưng tướng mạo lại cực kỳ bình thường, nếu như không phải có một người bố làm quan, với tướng mạo khiêm tốn và tính tình theo kiểu như vậy, tám phần sẽ là một người phụ nữ ế chồng. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác biệt, có quá nhiều theo đuổi Khang Mẫn, điều này làm cho trong từ điển của Khang Mẫn có vài phần tự cho là đúng.

Năm xưa Khang Mẫn nhờ vào trực giác của tình yêu mà chọn một người khéo ăn nói như Hoàng Sinh Diệu. Thật ra trước đó Hoàng Sinh Diệu đã có bạn gái, hơn nữa cô bé kia không những xinh đẹp đáng yêu còn có dáng người nóng bỏng. Theo lời của Hoàng Sinh Diệu, chỉ cần nhìn bạn gái mình đi đứng cũng là một cảm giác hưởng thụ, đặc biệt là cặp mông, cực kỳ xinh đẹp.

Nghe nói sau khi Hoàng Sinh Diệu kết hôn thì có một lần gặp mặt bạn bè cũ có uống rượu say mèm, hắn vừa khóc vừa kể một câu chuyện, đám bạn học nghe xong không khỏi thổn thức đưa mắt nhìn nhau. Nội dung của câu chuyện là: Có một lễ cưới mà tân nương là con gái của một vị cục trưởng, đám khách đến dự đám cưới cảm thấy con gái của vị cục trưởng này dáng người như thùng nước, màu da đen nhẻm, căn bản không ra thể thống gì. Thế nhưng có một vị khách lại không cho là đúng, liên tục mắng đám khách kia không biết xấu hổ, vì làm cho cục trưởng vui vẻ mà liên tục nịnh nọt, thật sự là đáng nôn mửa. Sau khi thầm mắng đám khách đến dự hôn lễ, người này lại vứt xuống một câu, đó là không thèm quan tâm đến phản ứng của các người, vì mc yêu cầu tôi phải đi bái đường thành thân.

Câu chuyện này có phải phản ứng sự thật về Hoàng Sinh Diệu hay không thì mọi người không biết, thế nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là sau khi Hoàng Sinh Diệu cưới Khang Mẫn thì căn bản có được báo đáp lớn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã giống như đi trực thăng trong quan trường, từ cấp phòng lên cấp ban. Chỉ cần người này chịu khó sống động thêm vài năm, cấp cục không là vấn đề. Cũng vì điều này mà Hoàng Sinh Diệu căn bản là cực kỳ nghe lời Khang Tắc Chính, căn bản cùng vợ đi theo bố đến nhà Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân dùng dư quang khóe mắt nhìn đám người Khang Tắc Chính thì hiểu ra vấn đề, hắn cảm thấy với quan hệ giữa mình và Khang Tắc Chính, chỉ dựa vào tình huống Khang Tắc Chính vì hai người kia mà chạy đến nhà mình, căn bản hiểu rõ quan hệ giữa ba người kia là không bình thường.

Sau khi Vương Tử Quân đi vào Mật Đông thì chậm rãi khống chế mọi thứ, có một nhóm người dựa vào hắn, thế nhưng Khang Tắc Chính thì căn bản là một sợi gân, không ngỗ nghịch Vương Tử Quân, cũng không ủng hộ, như gần như xa mà thôi.

Trong mắt Vương Tử Quân thì Khang Tắc Chính là một người cực kỳ sĩ diện, bây giờ lại chạy đến nhà mình cho ra hành vi cầu tình thấp kém, tất nhiên những người liên quan phải có quan hệ thân mật. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Hoàng Sinh Diệu, cũng không nói lời nào.

Khang Tắc Chính sở dĩ nói ra những lời như vừa rồi cũng là có ý nghĩ không quan tâm đến thể diện của mình, dù thế nào cũng phải làm cho Vương Tử Quân mở một mặt lưới với con gái và con rể. Hắn thấy Vương Tử Quân tuy trẻ tuổi thế nhưng dù là trí tuệ hay phong độ cũng không thiếu hụt, chính mình hạ thấp tư thái bị đối phương phê bình vài câu là xong.

Nhưng phản ứng của Vương Tử Quân lại làm cho Khang Tắc Chính bất ngờ, sao lại trầm mặc không nói lời nào?

Khang Tắc Chính nhìn thấy bộ dạng khó thể tiêu tan của Vương Tử Quân, hắn không khỏi tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Vương, tôi quản giáo không tốt làm cho hai người bọn họ gây chuyện hồ đồ, ý của tôi là xử lý thật nghiêm hai người bọn họ.

- Bí thư Khang, hai người bọn họ xử lý sự việc thật sự rất quá đáng. Chuyện liên quan đến con trẻ, nên để cho bọn trẻ tự giải quyết, thế nhưng hai người bọn họ lạm dụng công quyền để hả giận, điều này là không tốt. Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi nhìn Lý Chinh Siêu: - Bí thư Lý, sự việc này tôi cũng phải phê bình anh. Mặc dù là người khác cho ra vấn đề, thế nhưng đây là hiện tượng cá biệt luôn tồn tại, nhìn qua có thể thấy rõ bản chất, phản ánh tình huống người chấp pháp lại phạm pháp, lấy quyền lợi ra làm trò đùa. Ủy ban tư pháp các anh cần cho ra một phương án, tiến hành sửa trị những hành vi như thế này cực kỳ nghiêm khắc.

Vương Tử Quân nói với giọng điệu càng lúc càng nghiêm khắc, bây giờ Hoàng Sinh Diệu mới thật sự cảm nhận được uy phong của Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến bộ dạng ôn hòa nhã nhặn của Vương Tử Quân trước đó, bây giờ lại có hào khí ngút trời xanh, căn bản cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

- Chủ tịch cứ yên tâm, tôi quay về nhất định sẽ điều tra đến cùng, những người có liên quan sẽ bị nghiêm trị không tha. Lý Chinh Siêu trầm mặt xuống lớn tiếng nói.

Lý Chinh Siêu tỏ thái độ làm cho Hoàng Sinh Diệu cảm thấy rất khó xử, trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, muốn cho đối phương vài cái tát để quỳ xuống cầu xin tha thứ. Anh nghĩ mà xem, Lý Chinh Siêu dám nói ra những lời như vậy trước mặt Vương Tử Quân, kết quả không bắt vài người thì căn bản là không xong chuyện. Lý Chinh Siêu nếu thật sự làm như vậy sẽ ép Mật Đông sinh sóng to gió lớn, Hoàng Sinh Diệu hắn nên tự xử thế nào?

Những người bị bắt sau đó đều là cán bộ được Hoàng Sinh Diệu nhờ cậy, bây giờ bọn họ đều xảy ra chuyện, chính hắn lại yên ổn không có vấn đề, như vậy sau này thể diện của hắn cũng không còn.

Nhưng không còn thể diện thì sao? Dù là Lý Chinh Siêu hay là Vương Tử Quân cũng đều là những người mà Hoàng Sinh Diệu căn bản khó thể với tay đến, hơn nữa hắn còn là người đang mang tội. Vương Tử Quân bây giờ không truy cứu trách nhiệm thì hắn cần phải cảm ơn công đức của tổ tiên rồi.

Người chết là anh không phải là tôi, bây giờ Hoàng Sinh Diệu nào còn dư hơi lo lắng cho người khác?

Khang Mẫn đứng ở bên cạnh cắn môi thật chặt, nàng hiểu rõ lần này xem như bố mình mất hết thể diện. Nhưng tình huống bây giờ căn bản không nằm trong tầm khống chế của nàng, trước kia những chuyện thế này là việc nhỏ với nàng, không ngờ bây giờ nàng lại giẫm lên địa lôi.

Khang Tắc Chính trầm mặt không nói lời nào. Vương Tử Quân căn bản chỉ nói một câu không tốt với con gái và con rể thế nhưng ở phương diện xử lý khác lại căn bản không chịu nương tay. Phương thức này nhìn qua giống như rất nể mặt hắn, thế nhưng rõ ràng là đánh lên mặt hắn.

- Tốt! Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Chinh Siêu, sau đó lại nói với Khang Tắc Chính: - Bí thư Khang, có một việc tôi cần trưng cầu ý kiến của anh, đó là chuyện lần này xảy ra ngoài ý muốn nhưng lại gõ một hồi chuông cảnh báo. Cảnh sát giao thông tuy lạm dụng chức quyền thế nhưng rõ ràng là tôi và Mạc Tiểu Bắc lần này đưa con trai ra ngoài căn bản thuộc về phương diện dùng xe công vào việc tư, chúng ta không thể cho quan viên phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn được.

- Tôi cảm thấy ở phương diện này cần yêu cầu Mạc Tiểu Bắc làm kiểm điểm, đồng thời cũng phải giao trả lại xe công, anh thấy thế nào?

Khang Tắc Chính cảm thấy có vài phần run rẩy, xe công dùng vào việc tư tuy không ra thể thống gì, thế nhưng bây giờ hiện tượng này cũng không thiếu người nghị luận, chẳng qua phần lớn chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi. Bây giờ Vương Tử Quân cầm mình lên khai đao, nhưng sự việc lại liên quan đến con gái và con rể của mình, nên xử lý thế nào đây?

Vì vậy Khang Tắc Chính do dự giây lát rồi miễn cưỡng cười nói: - chủ tịch, tôi thấy chuyện này không cần so đo, tôi cảm thấy phương diện dùng xe của Tiểu Bắc là quá dễ dàng, với thực lực kinh tế của chị ấy, lái xe của mình là chuyện quá dễ dàng.

Vương Tử Quân cười cười cũng không tiếp tục kiên trì, hắn nhìn thoáng qua Hoàng Sinh Diệu và Khang Mẫn rồi nói: - Được rồi bí thư Khang, sự việc không có gì lớn, anh cứ đưa con quay về, cũng đến giờ dùng cơm rồi.

Khang Tắc Chính nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn muốn nói gì đó nhưng lại phải nuốt vào bụng. Hắn cắn chặt răng, cố gắng áp chế cảm giác khuất nhục rồi xoay người đi ra, lưng hơi cong, đầu hơi cúi, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.

Khi ba người Hoàng Sinh Diệu rời khỏi nhà Vương Tử Quân, lúc này hai chiếc xe của Mạc Tiểu Bắc và Văn Ngư Nhi cũng được đưa về. Hoàng Sinh Diệu nhìn hai chiếc xe mà đỏ mặt tía tai, cúi đầu đi thật nhanh.

Về đến nhà Khang Tắc Chính vẫn giữ vẻ mặt không tốt, Khang phu nhân đang chơi đùa với cháu ngoại nhìn thấy gương mặt của chồng thì có chút mất hứng: - Anh Khang, chủ tịch Vương kia không chịu buông tha sao?

Khang Tắc Chính khoát tay áo nói: - Không, người ta chỉ nói hời hợt vài câu mà thôi.

- Vậy thì anh làm sao vậy? Hai đứa chúng nó lần này căn bản phạm lỗi, thế nhưng anh nên phê bình là được, không lẽ cứ giữ mãi gương mặt khó coi kia cho con trẻ nhìn sao? Khang phu nhân dùng giọng bất mãn nói.

Khang Tắc Chính khoát tay áo dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Đều là em làm chúng nó hư hỏng, làm việc lớn không thành, việc nhỏ cũng không đâu ra đâu, chỉ biết gây chuyện.

Khang Tắc Chính nói rồi chuẩn bị đi vào phòng làm việc của mình, Khang phu nhân thấy Khang Tắc Chính sắp đi thì không khỏi dùng giọng bất mãn nói: - Anh không phải là bé xé ra to sao? Anh đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi.

- Các người cứ ăn đi, tôi không đói. Khang Tắc Chính nói rồi đi vào trong phòng làm việc của mình, hắn lấy báo ra xem, thế nhưng lại không chú tâm vào nội dung của tờ báo, sự việc hôm nay làm đầu óc hắn rối loạn.

Sao lại trùng hợp như vậy? Con gái và con rể không biết nặng nhẹ rơi vào trong tay Vương Tử Quân, nhìn qua thấy Vương Tử Quân điềm nhiên như không, rất độ lượng sảng khoái, thế nhưng thực tế là gì thì Khang Tắc Chính biết rõ ràng. Vương Tử Quân giao trách nhiệm xử lý nghiêm túc nhóm cảnh sát giao thông lạm dụng chức quyền, động đến con rể của mình chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đây chính là sự việc làm cho Khang Tắc Chính cực kỳ đau đầu, cả đời này hắn cực kỳ không tình nguyện nhìn mình rơi vào bị động, thế nhưng bây giờ có biện pháp nào sao?

Khang Tắc Chính vốn cho rằng mình có thiên hướng về phía Sầm Vật Cương trong mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, thế nhưng mình cũng không có hành động thực tế gì. Sầm Vật Cương chắc chắn cũng biết rõ thái độ lập lờ nước đôi của mình, bây giờ thì quá tốt rồi, mối quan hệ với Vương Tử Quân là khó thể nào chữa trị được nữa.

- Ông ngoại, bà ngoại bảo cháu vào gọi ông ra dùng cơm. Cháu trai chạy vào trong phòng kéo tay Khang Tắc Chính, yêu cầu ông mình đi ra dùng cơm.

Khang Tắc Chính tuy có rất nhiều cảm giác không thoải mái, thế nhưng đối mặt với cháu trai dễ thương thì vẫn căn bản không thể nào biểu hiện ra được.

- Bố, con sai rồi, sau này đảm bảo không phạm vào sai lầm như vậy nữa. Hoàng Sinh Diệu đứng lên khẽ nói với Khang Tắc Chính.

Khang Tắc Chính khẽ gật đầu, hắn uống cạn ly rượu, sau đó nhìn Hoàng Sinh Diệu rồi nói: - Sinh Diệu, con nên ở lại đơn vị công tác thêm vài năm lấy kinh nghiệm.

Tâm tình của Hoàng Sinh Diệu chợt hạ xuống rất thấp, lần này hắn đến là vì muốn bố vợ ra tay giúp mình tiến lên một bước, thế nhưng bây giờ Khang Tắc Chính yêu cầu hắn tiếp tục công tác lấy kinh nghiệm, rõ ràng là hắn không còn hy vọng tiến lên.

Hoàng Sinh Diệu căn bản không hài lòng với kết quả thế này, nhưng hắn lại không làm gì được, trường hợp này căn bản không thích hợp cho ra những lời yêu cầu gì khác.

Khang Mẫn thì lại khác, nàng dùng giọng ai oán nói: - Bố, chuyện này là con yêu cầu Sinh Diệu làm, có liên quan gì đến anh ấy? Ngài đánh cờ lê lên người anh ấy, có phải là quá không công bình rồi không? Nếu ngài tức giận thì cứ mắng con, sao có thể cầm chuyện tương lai của Sinh Diệu lên nói như vậy được?

- Hừ, con thì biết cái gì! Khang Tắc Chính nhìn thoáng qua Khang Mẫn thế nưng lại không nói gì thêm, trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh nụ cười của Vương Tử Quân.

Hành động chỉnh đốn tác phong công tác của nhân viên chấp pháp, nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm các hành vi lạm dụng chức quyền được ủy ban tư pháp triển khai mở rộng với khí thế hừng hực trong tỉnh Mật Đông. Hoạt động thống trị lần này có lắp đặt số điện thoại để tiếp nhận tố cáo, tổng cộng xét xử trên trăm hành vi lạm dụng chức quyền, nghiêm túc kỷ luật đội ngũ, đề cao hiệu năng chấp pháp.

Thời tiết ngày càng lạnh, tình hình Mật Đông càng có biến hóa lớn. Vương Tử Quân đi họp từ thủ đô quay về, hắn vừa đi ra khỏi sân bay thì không khỏi giữ chặt y phục của mình.

- Chủ tịch, có điện thoại. Cổ Dương nhấc hành lý cho Vương Tử Quân rồi nhanh chóng đưa điện thoại đến.

Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại nhìn thoáng qua màn hình rồi cười nói: - Chủ tịch Hải, chúc mừng anh.

- Ha ha, chủ tịch, có lẽ ngài đã xuống máy bay rồi. Thế nào, hôm nay ngài có rảnh không, tôi muốn mời ngài một bữa cơm. Hải Bác vẫn nói chuyện rất bình tĩnh, thế nhưng giọng điệu hưng phấn khó thể che giấu được.

Vương Tử Quân căn bản cũng không có ý nghĩ gì khác với phản ứng của Hải Bác, mặc dù vị trí đã cao thế nhưng người tu luyện trong quan trường có ai không muốn tiến lên, muốn tiếp tục bước về phía mục tiêu của mình? Tuy sự việc còn chưa được tuyên bố, thế nhưng Vương Tử Quân đã biết kết cục của Hải Bác đã được quyết định: Làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh phía bắc, căn bản là vị trí làm cho người ta hâm mộ.

Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn Hải Bác đặt cơm, lúc này thư ký của Hải Bác đã chờ bên ngoài. Sau khi đi theo thư ký lên lầu, Vương Tử Quân thấy Hải Bác đang đứng chờ ngoài cửa phòng.

Cổ Dương và thư ký của Hải Bác đều nhanh trí rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Tử Quân và Hải Bác. Sau khi châm đầy ly trà cho Vương Tử Quân, Hải Bác cười nói: - Chủ tịch, nói thật, tôi rất muốn tiếp tục công tác ở bên cạnh ngài.

Vương Tử Quân uống một hớp trà, hắn hợp tác khá tốt với Hải Bác, dưới sự giúp đỡ của Hải Bác, lúc này cả thành phố Rừng Mật hầu như quán triệt ý chỉ của hắn. Lúc này tuy còn có một vị bí thư thị ủy là Kim Chính Thiện, thế nhưng Hải Bác lại là một người làm việc rất tốt, bây giờ ra đi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tuy tiếc nuối nhưng thấy Hải Bác đi về vị trí quan trọng, Vương Tử Quân thật lòng cảm thấy vui mừng, hắn cười ha hả nói: - Tôi cũng rất muốn cho anh tiếp tục công tác ở Mật Đông, thế nhưng bây giờ thế cục của Mật Đông cũng đã ổn, anh đi cũng không có vấn đề. Tôi và bí thư Hà của Bắc Tỉnh có mối quan hệ không tệ, khi đó chúng ta cùng ngồi một chỗ uống vài ly.

- Cám ơn chủ tịch Vương. Hải Bác vuốt tóc nói: - Chủ tịch, ngài biết rõ ai tiếp nhận vị trí của tôi không?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hải Bác, hắn biết rõ đây mới là trọng điểm Hải Bác tìm mình nói chuyện. Nhưng hắn hiểu rõ chuyện này, tuy hắn đã trưng cầu ý kiến của Hải Bác, thế nhưng thực tế thì có trưng cầu hay không cũng là như vậy mà thôi.

Lúc này người tiếp nhận vị trí của Hải Bác chính là Nguyễn Chấn Nhạc, trước đó Vương Tử Quân đã biết được tin tức này. Mặc dù hắn không chào đón Nguyễn Chấn Nhạc đến, thé nhưng người này được sắp xếp như thế nào lại là việc không phải là hắn có thể quyết định được.

Nguyễn Chấn Nhạc được Dương Độ Lục dốc sức đề cử, trong chuyện này chủ yếu là lãnh đạo trung ương cũng nổi lên tác dụng. Chưa nói đến những thứ khác, sự đề cử của Dương Độ Lục cũng có tác dụng quá lớn rồi.

Dù sao thì Dương Độ Lục cũng sắp về hưu, lúc này dù là ở phương diện nào cũng phải tôn trọng đầy đủ ý kiến của trưởng ban Dương.

Vương Tử Quân căn bản có chút bực mình với sự kiện Nguyễn Chấn Nhạc đến làm chủ tịch thành phố Rừng Mật, thế nhưng lại không quá quan tâm. Đối với hăn thì lúc này Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không phải được đặt lên cùng cấp bậc với mình nữa rồi.

- Anh ấy chính là lãnh đạo cũ của tôi. Vương Tử Quân cười ha hả rồi thản nhiên nói.

Hải Bác cũng biết rõ nền tảng của vương tử quân, nhưng dù biết rõ thì cũng không nói gì được. Vương Tử Quân là người có quan hệ thông thiên với tuyến trung ương, thế nên biết rõ kết quả của chuyện lần này cũng là bình thường.

- Chủ tịch Vương, tôi đề cử người với ngài, nhưng ngài cũng biết rồi đấy, ở sự kiện này thì tôi là người hữu tâm vô lực.

Vương Tử Quân nhìn Hải Bác nâng ly rượu lên mà cười ha hả nói: - Đừng nói là anh bất lực, ngay cả tôi cũng bất lực.

- Ngài không phải là bất lực, chỉ là cảm thấy không đáng. Hải Bác nhìn Vương Tử Quân rồi đột nhiên nói một câu như vậy.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Hải Bác mà không khỏi cười nói: - Chủ tịch Hải, anh nói như vậy rõ ràng là có hiềm nghi nịnh nọt tôi rồi. Tôi nói cho anh biết, tôi cũng không phải là lãnh đạo của anh, anh cũng không nên nói như vậy.

- Chủ tịch, tôi nói lời thật lòng. Hải Bác nâng ly lên uống một ngụm rồi cười nói: - Thật lòng thì ngài luôn là lãnh đạo của tôi, tôi công tác ở phía bên kia, mong ngài giúp đỡ một chút.

- Anh đúng là. Vương Tử Quân chỉ vào Hải Bác rồi cười phá lên.

Vương Tử Quân có năng lực ngăn cản Nguyễn Chấn Nhạc đến Mật Đông sao? Thật sự là có năng lực như vậy, nhưng vì chuyện này thì hắn phải huy động nhiều lực lượng, hơn nữa dù hắn có thất bại thì cũng không có thanh danh gì xấu.

Dù sao thì có nhiều người bày ra tư thái thuận nước dong thuyền đối với những người chuẩn bị về hưu, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản cũng không có gì lo lắng với Nguyễn Chấn Nhạc. Trước kia khi hai bên ở tỉnh Sơn Nam, Vương Tử Quân không sợ Nguyễn Chấn Nhạc, hơn nữa bây giờ mình còn là thượng cấp của người này.

- Chủ tịch, tôi ở phía Mật Đông này cũng không có thứ gì quan trọng mà ngài cần, nói ra thì khó bỏ chính là những người đi theo tôi xưa nay. Tuy bí thư Kim hợp tác với tôi rất tốt, thế nhưng tôi đi thì cuộc sống của bọn họ cần ngài quan tâm hơn. Hải Bác cũng không tiếp tục tiến hành chủ đề vừa rồi, chỉ nói ra mục tiêu chủ yếu của hôm nay.

Tuy Hải Bác căn bản có chút bất ngờ vì Nguyễn Chấn Nhạc đến thành phố Rừng Mật, thế nhưng hắn cũng biết Nguyễn Chấn Nhạc khó thể gây phiền toái cho Vương Tử Quân. Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không có nền tảng gì ở Mật Đông, không thể gây sóng gió gì lớn, nói ra thì người lo lắng bây giờ phải là Nguyễn Chấn Nhạc.

Nếu như không phải không có lựa chọn nào khác, chỉ sợ Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn đến Mật Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK