Trở lại thành phố Rừng Mật, tâm tình của Sầm Vật Cương thật sự không tốt, tình hình Lỗ Đỉnh Thành khốn khổ đã được chứng thật. Dựa vào những gì Sầm Vật Cương quen thuộc với Lỗ Đỉnh Thành, lão biết rõ chuyện này căn bản là không nhỏ. Lỗ Đỉnh Thành đầu tư quá lớn, nếu như có vấn đề, căn bản là một sự kiện lớn ảnh hưởng đến cả thành phố Linh Long.
Nhưng Lỗ Đỉnh Thành sao lại phải bỏ chạy? Chẳng lẽ vấn đề thật sự đến tình trạng không thể nào thu thập rồi sao?
- Bí thư Sầm, ngài ăn chút cơm đi thôi, giữa trưa ngài chưa ăn gì, như vậy là không được. Thư ký khẽ đi đến bên người Sầm Vật Cương, sau đó đưa một hộp cơm ra trước mặt.
Sầm Vật Cương thật sự không có tâm tình muốn ăn, hắn nhìn thoáng qua cà mèn cơm, sau đó phất tay cho thư ký lấy ra rồi khẽ hỏi: - Phía thành phố Linh Long bên kia có báo cáo đến không?
- Còn chưa có, bí thư, nếu không thì tôi thúc giục bọn họ nhé? Thư ký nhìn bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi của Sầm Vật Cương, sau đó khẽ đề nghị.
Sầm Vật Cương lắc đầu, lão căn bản không biết nên làm thế nào cho phải với cục diện thành phố Linh Long vào lúc này. Lão nhìn ánh mắt ân cần của thư ký, sau đó khoát tay áo nói: - Cậu ra ngoài trước đi, cơm cứ để lại tôi ăn, khi nào thành phố Linh Long có báo cáo thì nhanh chóng đưa đến cho tôi.
Thư ký đi ra ngoài, sầm vật cương mở cà mèn cơm ra, bên trong cơm chiên thập cẩm được chuẩn bị khá tốt, có trứng gà vàng óng, gạo thơm ngon.
Sầm Vật Cương nhìn món cơm chiên trứng mà mình thích, xem ra tiểu tử thư ký này cũng có chút tâm tư. Nếu là trước kia cho dù có ra bên ngoài ăn cơm xã giao, Sầm Vật Cương cũng sẽ ăn món cơm chiên này, thế nhưng bây giờ lão thật sự mất đi khẩu vị.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại gọi cho một số máy quen thuộc, sau khi nói vài câu với đối phương, lão cười nói: - Chủ nhiệm Trình, tôi đã xem qua văn kiện anh gửi đến, bây giờ thế cục bên ngoài rối ren như vậy sao?
- Bí thư Sầm, với quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng không có gì phải giấu anh. Dựa theo suy đoán của chúng tôi, bây giờ bên ngoài khẳng định xảy ra khủng hoảng kinh tế, thế nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Nhưng đây là chuyện tốt với chúng ta, ít nhất nó cũng ức chế quá trình tăng trưởng quá nhanh vào hiện tại, phá vỡ xu thế kinh tế bọt biển. Chủ nhiệm Trịnh căn bản là chuyên gia ở phương diện này, tuy không nói nhiều nhưng cũng rất có lực.
Sầm Vật Cương nghe lời phân tích của chủ nhiệm Trịnh và hiểu đây là chuyện tốt. Khi lão đang định cúp điện thoại thì chủ nhiệm Trịnh giống như nghĩ ra điều gì đó: - Bí thư Sầm, lần này lực tác động dù thật sự rất sâu thế nhưng cũng là cơ hội, các anh cần phải nắm thật chặt. À, các anh cần chú ý một chút, những thành phố chú trọng bất động sản và năng lượng sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề.
Bị ảnh hưởng rất nặng nề! Gương mặt Sầm Vật Cương chợt trở nên cực kỳ khó coi, thành phố Linh Long tuy có chút trọng vào các sản nghiệp khác, thế nhưng lão hiểu rõ cơ sở phát triển của thành phố Linh Long, trên thực tế vẫn là bất động sản và năng lượng. Lão nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Linh Long mà không khỏi cảm thấy trong lòng xiết chặt.
Thành phố Linh Long sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn đấy chứ?
Khi Sầm Vật Cương suy nghĩ như vậy, điện thoại của lão chợt vang lên. Lão nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó trầm giọng nói: - Tôi là Sầm Vật Cương.
- Bí thư Sầm, phòng tổ chức có cho ra văn kiện về điều chỉnh nhân sự hai chức vụ, ngài có muốn xem qua không? Giọng nói của Văn Thành Đồ xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Sầm Vật Cương.
Tuy lúc này Sầm Vật Cương không quan tâm đến nhân sự, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói: - À, anh mang đến cho tôi.
Hai phút sau Văn Thành Đồ đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn đưa văn kiện trong tay cho Sầm Vật Cương xem qua một lượt rồi nói: - Bí thư Sầm, trải qua nghiên cứu khảo sát của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi cảm thấy những đồng chí lần này có năng lực khá tốt, công tác trước kia cho ra thành tích không nhỏ, thế nên đề nghị tổ chức sử dụng trọng điểm.
Sầm Vật Cương nhìn qua văn kiện, những cái tên trong đó rất quen, lão biết rõ những người này sở dĩ được cho vào đây cũng là vì có người nâng đỡ, nhưng bây giờ lão không có tâm tư xem thêm. Lúc này ở trước mặt Văn Thành Đồ, lão cũng không muốn để cho Văn Thành Đồ thấy rõ tâm tư của mình, dù sao lão và Văn Thành Đồ cũng không có quan hệ quá sâu.
- À, chuyện này chúng ta cứ đợi một chút. Sầm Vật Cương nói làm cho Văn Thành Đồ không khỏi sững sờ, hắn không ngờ đề bạt người một nhà mà Sầm Vật Cương còn muốn chờ đợi. Chẳng lẽ chính mình không nắm đủ độ nặng trong danh sách này, thế nên làm cho bí thư Sầm không vui sao?
Trong lòng bốc lên một làn khói đen, Văn Thành Đồ không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy cũng nên điều chỉnh một chút, phó chủ tịch thường ủy Lý Thành Long của thành phố Linh Long nên được gia tăng trọng trách. Gần đây vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên còn chưa được quyết định, tôi cảm thấy đồng chí Lý Thành Long phù hợp với vị trí này, ngài thấy sao?
Chủ tịch thành phố Thanh Chuyên? Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ, trong lòng thầm cười nhạt. Thầm nghĩ anh cảm thấy bầu không khí giữa tôi và Vương Tử Quân quá bình tĩnh ôn hòa, thế nên anh muốn là người thay tôi châm ngòi nổi gió sao? Anh cũng quá coi thường tài nghệ của Sầm Vật Cương tôi rồi. Nếu như Sầm Vật Cương còn là một vị đại tướng chỉ tay quyết định giang sơn, như vậy Văn Thành Đồ anh căn bản không dám châm ngòi ly gián giữa tôi và Vương Tử Quân. Rõ ràng anh vì đạt đến mục đích của mình mà không chịu chiến đấu công tác, chỉ biết châm ngòi ly gián mà thôi.
Sầm Vật Cương dùng dư quang khóe mắt nhìn Văn Thành Đồ, lão cố gắng áp chế cảm giác chán ghét của mình, sau đó thản nhiên nói: - Chuyện này không nên gấp, chờ sau đó rồi tính.
Văn Thành Đồ nhìn gương mặt lạnh như băng của Sầm Vật Cương, hắn do dự giây lát rồi cười nói: - Vậy thì để sau rồi tính.
Nói thật, trước kia Sầm Vật Cương căn bản tình nguyện để cho Văn Thành Đồ ở lại trong phòng làm việc của mình, thế nhưng bây giờ lão cần bầu không khí yên tĩnh. Vì vậy sau khi chần chờ giây lát thì lão nâng ly trà lên uống.
Văn Thành Đồ nào không hiểu đạo lý nâng trà tiễn khách? Hắn nhìn Sầm Vật Cương nâng ly trà lên, thầm cảm thấy không thoải mái. Dù sao hắn cũng là phó bí thư, cho dù bây giờ mình đi theo Sầm Vật Cương, anh cũng không nến đối đãi với tôi theo kiểu như vậy.
- Bí thư Sầm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Văn Thành Đồ cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương nhìn nụ cười của Văn Thành Đồ mà gật đầu, cũng không nói lời nào. Khi cửa phòng đóng lại nặng nề, Sầm Vật Cương thầm nghĩ đến phương diện rốt cuộc tình huống ở thành phố Linh Long xấu đến mức nào. Lão do dự giây lát, thế nhưng sau đó lại không chịu gọi cho một số máy mà đã lâu mình chưa liên lạc.
Sầm Vật Cương đặt điện thoại xuống và cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, trong đầu không khỏi nghĩ đến ý kiến của Vương Tử Quân về tình hình phát triển kinh tế của thành phố Linh Long. Khi đó Sầm Vật Cương cảm thấy Vương Tử Quân rõ ràng là không ra gì, thế nên cảm thấy ý kiến của Vương Tử Quân là cực kỳ không phù hợp.
Nhưng bây giờ nhìn thế cục phát triển trước mắt, Sầm Vật Cương mới cảm thấy những lời xoi mói của Vương Tử Quân là vàng ngọc.
Khi đó nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, mình không nên mở miệng nói như vậy, đặc biệt là hạng mục Phát Ly Cung...
Khi Sầm Vật Cương trầm ngâm thì thời gian chậm rãi trôi qua. Khi lão đưa mắt lên nhìn đồng hồ, thư ký khẽ gõ cửa đi vào nói: - Bí thư Sầm, Đồ Phấn Đấu của thành phố Linh Long đã đến, nói là muốn báo cáo với ngài về tình huống của thành phố Linh Long.
- Cho anh ấy vào. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.
Đồ Phấn Đấu giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc của Sầm Vật Cương, hôm nay hắn cũng không dám ngồi mà khẽ nói: - Bí thư Sầm, tôi lần này muốn kiểm điểm với ngài, công tác của chúng tôi...
- Đừng nói những lời vô dụng, mạnh miệng nói suông cũng không ra gì, chỉ nên nói lời thực tế. Lỗ Đỉnh Thành bên kia rốt cuộc tạo ra hậu quả gì. Sầm Vật Cương có tâm tình không được tốt, lúc này càng tỏ ra nóng nảy.
Đồ Phấn Đấu rất ít khi bị mắng như vậy ở trước mặt Sầm Vật Cương, hắn sững sốt giây lát rồi cung kính nói: - Bí thư Sầm, chúng tôi cũng không ngờ tập đoàn Đỉnh Duyệt gặp khốn cảnh như vậy. Vì phát triển nhanh mà tập đoàn này không những vay của ngân hàng, còn tiến hành góp vốn quần chúng. Trải qua phương pháp thống kê sơ bộ, lúc này số tiền của bọn họ vay mượn bên ngoài đã là bảy tám trăm triệu.
- Bảy tám trăm triệu, có phải là như vậy không? Sầm Vật Cương thở dài một hơi, tuy đó là con số lớn thế nhưng còn chưa đến mức quá khó chịu.
- Bí thư Sầm, những con số này còn chưa quá chính xác, thế nhưng trên cơ bản gần như là vậy. Đồ Phấn Đấu do dự giây lát rồi nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu không nói gì thêm, Đồ Phấn Đấu lại chỉnh đốn ý nghĩ rồi dùng giọng tự phê bình nói: - Bí thư Sầm, thành phố Linh Long chúng tôi lần này xem như vấp phải bài học lớn, sẽ tiến hành chỉnh đốn những hành vi góp vốn phi pháp trong thành phố, tranh thủ ép mức nguy hại xuống thấp nhất.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Sầm Vật Cương khẽ gật đầu rồi nói.
Khi Đồ Phấn Đấu cáo từ, Sầm Vật Cương giống như nghĩ ra điều gì mà nói: - Đưa tình huống của anh báo cáo cho chủ tịch Vương, để xem anh ấy có biện pháp gì ứng phó hay không. Các anh cần phải chứng thực thật tốt chỉ thị của chủ tịch Vương, nếu có gì sai sót thì anh khỏi tiếp tục tiếp nhận công tác.
Chủ tịch Vương? Đồ Phấn Đấu có chút sững sốt, sau đó không khỏi dùng giọng vô thức hỏi: - Là chủ tịch Vương nào?
Sầm Vật Cương không nói gì mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đồ Phấn Đấu, lúc này Đồ Phấn Đấu cũng xem như có phản ứng nhanh, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm mà cảm thấy rất khổ sở. Lão không ngờ lại có vấn đề quá lớn như vậy, tình huống này khó thể nào lừa dối được, khi lãnh đạo hỏi thì mình nên trả lời thế nào?
- Cốc cốc cốc. Khi tiếng gõ cửa vang lên, thư ký đi vào trong phòng. Lúc này viên thư ký có mang theo một túi văn kiện, hắn đưa cho Sầm Vật Cương rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm, đây là thứ ngài muốn xem.
Sầm Vật Cương chờ thư ký ra khỏi phòng rồi mở túi văn kiện ra xem. Lão nhìn hình ảnh trong túi và những tư liệu tỉ mỉ xác thực rõ ràng, lão không khỏi cảm thấy đầu óc nổ ầm lên.
Sự việc đã đến nước này mà thành phố Linh Long còn cố gắng che giấu, lão nghĩ đến bộ dạng Đồ Phấn Đấu vừa báo cáo với mình, thế là không khỏi căm hận muốn ném thứ này vào mặt Đồ Phấn Đấu.
Sầm Vật Cương thật sự nổi giận, lão đứng lên khỏi ghế, ngay sau đó cảm thấy hai mắt tối đen.
- Ầm! Tài liệu tung tóe ra khắp nơi.
Vương Tử Quân nhìn tài liệu trong tay, bàn tay còn lại liên tục gõ lên mặt bàn. Hắn đã thông qua con đường của mình để biết không ít chuyện ở thành phố Linh Long, lúc này hai hàng chân mày càng nhíu chặt.
Nếu như mình sớm tham gia ở thành phố Linh Long, như vậy sẽ không có mức tổn thất như hiện tại chứ? Vương Tử Quân thầm có ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó hắn lại chặn ý nghĩ này. Chính mình căn bản là muốn sớm tham gia vào chuyện của thành phố Linh Long, thế nhưng có người cho mình cơ hội này sao?
Chưa nói đến phương diện Sầm Vật Cương là người cản tay Vương Tử Quân trong tỉnh, dù là ở thành phố Linh Long thì tổ hợp hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ chỉ sợ cũng chỉ làm mình khó chịu. Chính mình không tham dự vào chuyện của thành phố Linh Long, một khi tham dự thì chỉ có thể muối mặt đi về.
Dù sao thì Linh Long bên dưới căn bản là bằng mặt không bằng lòng với mình, mình cũng khó tránh được tình huống này.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký Cổ Dương và Cố Tắc Viêm đi vào. Vương Tử Quân buông văn kiện trong tay, hắn chỉ tay về phía đối diện rồi nói: - Mời chủ tịch Cố ngồi.
Những ngày hôm nay Cố Tắc Viêm làm việc rất cao ngạo, mặc dù văn kiện bổ nhiệm hắn làm phó chủ tịch thường vụ còn chưa được đưa xuống tỉnh, thế nhưng hắn đã nhanh chóng tiến vào nhân vật, chủ động tiếp nhận trọng trách của phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Rất nhiều chuyện vốn không nên hỏi cũng được hắn hỏi đến.
Dưới tình huống này thì người thông minh cũng sẽ không dám lên tiếng, dù sao đây cũng không phải là sự việc làm cho người ta vui sướng. Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến hiện tượng này, không phải hắn không có năng lực động vào, chẳng qua là mặc kệ. Nếu như một người làm việc không biết nông cạn, phương thức làm việc lại có thể làm cho người ta vui sướng, anh còn gì để chấp nhất người ta nữa?
- Chủ tịch, tôi nghe phòng tài chính bên kia nói, anh đã bác bỏ phương án đầu tư cho khu kinh tế mới ở thành phố Tử Quang có phải không? Cố Tắc Viêm ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi hỏi.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi cảm thấy phương án của phía Tử Quang bỏ ra cái giá quá lớn, bọn họ xây dựng quá nhiều cơ sở hạ tầng, bọn họ dựa vào cái gì để xây dựng nó? Còn không phải là trước tiên di dời trụ sở hành chính của thành phố, sau đó chuyển tất cả đơn vị hành chính đi theo để thúc đẩy con số phát triển kinh tế sao?
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy ý nghĩ phát triển thành phố của bọn họ cũng không có gì là sai. Cố Tắc Viêm nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Bây giờ có không ít địa phương đang chọn lựa phương pháp này.
Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi mới trầm giọng nói: - Chúng ta có kế hoạch, cần phải tiến lên từng bước để tạo cơ sở phát triển kinh tế, đây là điều bình thường. Thế nhưng chúng ta muốn xây dựng cơ sở hạ tầng để đẩy mạnh phát triển kinh tế cũng không phải là thúc đẩy mù quáng. Chủ tịch Cố, anh có chú ý đến diện tích văn phòng được sử dụng của các cơ quan đơn vị tuyến thành phố trong tỉnh hay không?