Trình Gia Hòa nhìn những tựa đề bài báo, hắn cảm thấy nó giống như những con ruồi bay vo ve trong hầm phân, làm người ta cảm thấy nhức tai. Những bài báo như vậy tuy có ảnh hưởng đến danh dự công tác, thế nhưng bố mình cũng không đến mức nổi nóng như vậy chứ? Cùng lắm thì tổ chức họp báo, chiêu đã đám phóng viên kia một chút là xong. Hắn không hỗ danh là sinh viên đại học quản trị doanh nghiệp ở nước ngoài, hắn nhìn những tờ báo phô trương thanh thế cũng không sinh ra cảm giác sợ hãi. Thứ này đáng giá để bố mình nổi nóng sao? Bố làm sao vậy? Hắn chợt cảm thấy rất khó hiểu, thế là nhanh chóng lật qua một trang khác, thấy bên dưới có một đề mục: Tập đoàn Thiên Giang cố ý tiến quân vào khai thác khoáng sản, đã cho ra khảo sát sơ bộ ở tỉnh Sơn Nam.
Trình Gia Hòa nhìn tiêu đề bài báo mà gương mặt trở nên cực kỳ âm trầm, tập đoàn Thiên Giang và tập đoàn Thần Hà là hai doanh nghiệp mạnh mẽ ở Hongkong, hai bên thường đối đầu với nhau, cạnh tranh trên nhiều lĩnh vực. Bây giờ tập đoàn Thiên Giang nói rằng sẽ tiến quân đầu tư khai thác khoáng ở tỉnh Sơn Nam, cho dù dùng mông để suy nghĩ thì Trình Gia Hòa cũng có thể thấy được một tình huống tranh đấu sắp bắt đầu. Nhưng nó không phải là vấn đề quan trọng, chủ yếu là tác giả bài báo nói tỉnh Sơn Nam rất hoan nghênh người của tập đoàn Thiên Giang, cũng tỏ vẻ sẽ mở rộng cửa, cố gắng chế tạo hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp. Đồng thời cũng tiến hành xem xét uy tín của nhà đầu tư, để tránh những kẻ phá rối, tạo nên ảnh hưởng đến hoàn cảnh bản địa. Cái gì gọi là những kẻ phá rối? Nếu như chỉ nhìn vấn đề ở phương diện bình thường sẽ không sao, cũng không nói rõ cái gì, nhưng nhìn vào tình huống hiện tại và quan hệ giữa tập đoàn Thần Hà và tập đoàn Thiên Giang, hắn biết rõ tập đoàn Thần Hà của mình đã bị tác giả bài báo đưa vào danh sách kẻ phá rối. Hèn gì cha mình tức tối như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.
Trình Gia Hòa biết rõ hạng mục khai thác mỏ lần này chính là một hạng mục quan trọng nhất trong nhiều năm qua được hội đồng quản trị cho ra quyết định đầu tư, không thể đánh mất được. Bây giờ tập đoàn Thiên Giang đến chen chân vào bày tỏ với chính quyền địa phương, rõ ràng lúc nà tình thế đã biến đổi, không còn như trước nữa rồi. Dù địa phương khác cũng có mỏ khoáng nhưng tập đoàn Thần Hà đã kiểm tra khảo sát ở thành phố Đông Bộ thời gian dài, nếu như đổi địa phương thì hiệu quả và lợi ích sẽ giảm xuống rất mạnh, đồng thời phương diện danh dự cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Trình Gia Hòa rơi vào trầm tư, sau đó hắn cho ra quyết định sơ bộ, hắn nhanh chóng đi đến một gian phòng yên tĩnh rồi bấm điện thoại nói:
- Bố, lần này con công tác không tốt, tạo thành cục diện bị động, giám đốc Lục xảy ra chuyện, con xin tình nguyện gánh trách nhiệm.
Trình Gia Hòa nói sẽ gánh lấy trách nhiệm, cũng không phải vì hắn là người yêu tài và tư tưởng tốt, mà hắn hiểu tính tình của bố mình, đó chính là thích những người có gan đảm đương. Còn Lục Hữu Đại, hắn hận không thể đánh chết tên này đi. Hắn tin chỉ cần mình nói như vậy thì cơn giận của bố sẽ giảm đi rất nhiều, dù thế nào thì kẻ bị tổn hại về hình tượng và đạo đức là Lục Hữu Đại mà không phải là Trình Gia Hòa, hắn tối đa cũng chỉ gánh chút trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi. Quả nhiên biết cha không ai bằng con, Trình Gia Hòa bày tỏ như vậy đã thành công làm bố hắn nguôi giận:
- Gia Hòa, sự kiện này dù con có trách nhiệm, nhưng cũng không phải lỗi tại con, cứ mặc kệ Lục Hữu Đại. Nhưng sau này con nên chú ý một chút, nên cố gắng quan tâm một chút, không để phát sinh vấn đề.
- Bố yên tâm, con biết rồi.
Trình Gia Hòa nói vài lời hứa sắt son, sau đó mới thả lỏng một chút.
- Chuyện của Hữu Đại cũng không có vấn đề gì lớn, đối với chúng ta thì nhiệm vụ quan trọng nhất vào lúc này chính là nắm lấy hạng mục. Tập đoàn Thiên Giang đột nhiên nhúng tay vào hạng mục này, đối với chúng ta là không có lợi, con cần phải cố gắng một chút, chỉ có thể thúc đẩy hoạt động đầu tư lần này mới có thể chặn miệng những kẻ thích nói gở trong hội đồng quản trị.
- Vâng, thưa bố, con biết rồi. Bố cứ yên tâm, con nhất định sẽ không tiếp tục để phát sinh lỗi lầm.
Trình Gia Hòa nhanh chóng mở miệng bảo chứng.
- Gia Hòa, con chưa từng làm bố thất vọng, lần này bố cũng tin con có thể vượt qua người của tập đoàn Thiên Giang mà nắm bắt hạng mục. Vì đảm bảo vấn đề an toàn, bố cho phép còn toàn quyền, đồng thời tăng thêm 10% điều khoản hợp tác.
Trình Gia Hòa thầm chấn động, hắn là người phụ trách hạng mục, hắn biết rõ mười phần trăm đó là con số gì và đại biểu cho thứ gì. Có thể để cho tập đoàn trả giá như vậy, hạng mục này đã tiến lên vị trí cực kỳ quan trọng.
Trình Gia Hòa không khỏi nghĩ đến những tinh toán gây rối của mình vào ngày hôm qua, hắn thật sự cảm thấy nó là một điều chế nhạo rất lớn.
- Đúng vậy, bố đã thông qua một người bạn mà biết được lúc này quyền quyết định hạng mục ở thành phố Đông Bộ đã rơi vào trong tay chủ tịch Vương Tử Quân, con cần phải nghĩ biện pháp phối hợp tốt với người này.
Phối hợp tốt với Vương Tử Quân? Trình Gia Hòa nghĩ đến vị chủ tịch mà mình mở miệng từ chối gặp mặt thì trong lòng cực kỳ bức bối, sớm biết như thế, hắn nào tỏ ra cao cao tại thượng để ép tên chủ tịch trẻ tuổi kia? Đến bây giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn lại muốn níu kéo? Nhưng đáng tiếc là tất cả đã quá muộn.
- Thế nào, có khó khăn gì sao?
Chủ tịch tập đoàn Thần Hà thấy con trai trầm mặc không nói thì không khỏi dùng giọng mẫn cảm hỏi. Bây giờ Trình Gia Hòa thật sự rất muốn nói là rất khó khăn, nhưng càng vào thời điểm khó khăn này thì hắn càng phải biểu hiện năng lực của mình, không phải hắn là một thủy thủ của con tàu tập đoàn Thần Hà sao? Hắn nào dám nói ra những lời như vậy? Vì thế hắn vội vàng nói:
- Không có vấn đề gì cả, bố, thật sự trùng hợp, con và chủ tịch Vương cũng có chút quan hệ.
- À, vậy thì tốt, tranh thủ thời gian nhận sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, chỉ cần chủ tịch Vương giúp con ở sự kiện này, bỏ ra chút phần trăm cũng không là vấn đề. Con trai, chúng ta chờ tin tốt từ con.
Trình Gia Hòa nghe được giọng nói vui mừng của bố mình, hắn cúp điện thoại mà trong lòng rối loạn tê dại. Hắn biết rõ bố sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cái tên Vương Tử Quân, bố nhắc đến người này chỉ có thể nói rõ một việc, chính là Vương Tử Quân sẽ là người có quyết định quan trọng nhất trong hạng mục lần này. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó tiếp tục bấm số điện thoại, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã hỏi ngay:
- Mẹ, bây giờ trong nhà thế nào?
- Gia Hòa, con làm sao vậy? Con có biết mẹ đã tranh thủ cho con thế nào không? Đã mất bao nhiêu tâm tư với bố con không? Bây giờ con làm cho sự việc tiến triển như vậy, thật sự làm cho đám người Trình gia cười vào mặt. Mẹ nói cho con biết, đã có người nói lời không hay với bố con, thế cho nên con cũng đừng tiếp tục làm ra sự cố nữa.
Người phụ nữ bên kia giống như một cây súng máy, chỉ cần mở miệng là sẽ nói mãi không ngừng. Dù Trình Gia Hòa thật sự không nhịn được, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn nói với mẹ mình:
- Mẹ, chủ yếu là tên khốn Lục Hữu Đại làm ăn không ra gì, con đã bị hắn làm cho liên lụy.
- Điều này mẹ biết rõ, con trai, mẹ đã giải thích cho bố con, nhưng có một điều con cần phải nhớ, đó là dù thế nào thì kế hoạch đầu tư lần này chỉ có thành công mà không được thất bại. Bố con đã nói, tập đoàn đầu tư ở tỉnh Sơn Nam có tính chiến lược mạnh mẽ, nếu như thất bại, ông ấy cũng không cứu được con, đám chó săn của Trình gia cũng sẽ thừa dịp đánh con vào bụi rậm. Tên kia mà cũng muốn tranh giành chứ gia chủ với con sao? Không biết lượng sức mình. Bây giờ dp.d đang liên tục thủ thỉ vào tai bố con, nói con không phù hợp với chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Thần Hà, thế cho nên con cần phải nắm chắc sự việc lần này.
Trình Gia Hòa dù đã có dự đoán đại khái về tình hình lúc này, thế nhưng cũng không nghĩ rằng sự việc nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể thành công mà không thể thất bại. Mẹ hắn đã nói như vậy thì tuyệt đối không dễ dàng gì.
Trình Gia Hòa nghĩ như vậy mà không khỏi rùng mình, anh em của hắn ở Trình gia đều cực kỳ quỷ quyệt, bình thường thấy hắn đều mỉm cười nhưng nếu có bất kỳ chuyện gì không hay thì sẽ nhanh chóng nắm lấy không tha. Hắn biết rất rõ đám người trong Trình gia đang trông mong mình vấp ngã, bọn họ nhất định sẽ đến làm đủ công tác tư tưởng với bố mình.
Trình Gia Hòa và người Trình gia luôn là phụ tá đắc lực của bố hắn, thế nhưng hắn biết rõ mình và người Trình gia không đứng cùng một hàng, dù kéo đến tận chân trời cũng là hai đường thẳng song song không giao nhau.
- Đúng vậy, con trai, bố con nói lần này người phụ trách chủ yếu của hạng mục mỏ khoáng là chủ tịch Vương Tử Quân. Con cần nghĩ biện pháp thu phục người này, biết rõ chưa?
Sau khi nói vài câu hiểu rõ thì Trình Gia Hòa cúp điện thoại. Lúc này hắn mới chính thức nhận ra mình cần phải thiết lập quan hệ với Vương Tử Quân, nếu không thì hành trình đến thành phố Đông Bộ lần này sẽ chỉ còn lại trò cười với hắn.
- Thư ký Hà, cô lại đây.
Trình Gia Hòa tự nhận mình là một người đàn ông nắm được buông được, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng cho ra tính toán. Hắn đi ra ngoài cửa rồi vẫy tay với Hà Nhã Mật đang đứng có quắp bên ngoài. Hà Nhã Mật ý thức được có chuyện lớn phát sinh, vì vậy sau khi thấy Trình Gia Hòa gọi mình thì nhanh chóng chạy đến.
- Hà tiểu thư, cô nhanh chóng sưu tập tư liệu về chủ tịch Vương, sau đó đưa đến cho tôi.
Trình Gia Hòa nói ra ba chữ chủ tịch Vương thì trong lòng có chút chán ghét, nhưng dù thế nào cũng không thể chêm vào chút cung kính.
- Chủ tịch Vương?
Hà Nhã Mật chợ có phản ứng.
- Đúng vậy, là chủ tịch Vương, tôi nói cho cô biết, cô phải nhanh chóng sưu tập tư liệu về chủ tịch Vương, đặc biệt là sở thích của anh ấy, nó có tác dụng rất lớn với tôi.
Trình Gia Hòa nói rồi vẫy tay thật mạn, bộ dạng giống như phải lập tức hành động.
- Tôi sẽ đi làm ngay.
Hà Nhã Mật xoay người định đi ngay, thế nhưng ngay sau đó nàng lại quay đầu, nàng có chút do dự, cuối cùng cũng trầm giọng nói với Trình Gia Hòa:
- Tổng giám đốc Trình, mười hai giờ tối qua giám đốc Lục có gọi điện thoại về, nói là không có gì.
- Sao cô không báo cho tôi biết, bây giờ anh ta đang ở đâu?
Trình Gia Hòa nghĩ đến Lục Hữu Đại mà không khỏi hận ngứa răng, nếu như bây giờ tên khốn kia xuất hiện trước mặ hắn, hắn hận không thể chém đối phương làm đôi.
- Ngài nói nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền, hơn nữa giám đốc Lục cũng nói không nên làm phiền ngài.
Hà Nhã Mật trừng mắt nhìn Trình Gia Hòa, lại dùng giọng uất ức nói. Trình Gia Hòa vung tay cho Hà Nhã Mật nhanh chóng rời đi, sau đó hắn rơi vào trầm ngâm. Chủ tịch Vương hôm qua đã bị mình cho ngồi chờ không tiếp, tình huống bây giờ muốn tiếp cận chủ tịch Vương, lại kéo chủ tịch Vương về phía mình thỉ rõ ràng là không dễ chút nào. Trong đầu chợt nghĩ đến vài vấn đề, khi nghĩ đến gương mặt còn trẻ của Vương Tử Quân thì hắn thật sự cảm thấy có hơi rối.
- Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải lại vừa ý ai rồi không?
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn, bộ dạng có chút lẳng lơ, nàng vươn tay ôm cổ Trình Gia Hòa, lại dùng giọng dịu dàng nói.
Trước đó Trình Gia Hòa có hứng thú, tất nhiên sẽ thích làm loạn với người phụ nữ này, nhưng bây giờ sự việc trọng đại, hắn nào có tâm tư ngó ngàng đến nàng? Vì thế khi cánh tay của cô nàng khoát lên cổ hắn, đã bị hắn đẩy ra rất thô bạo:
- Anh đang bận, em nghỉ ngơi đi.
Người phụ nữ đi theo Trình Gia Hòa chủ yếu là vì tiền, nhưng lúc này nàng bị hắn đẩy ra rất thô lỗ thì có chút tức giận, thế là nhếch miệng dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trình Nhị thiếu gia, ngài dù không thoải mái cũng đừng trút giận lên người tôi, nếu Tôn Thanh Thanh tôi có chỗ nào làm ngài bất mãn thì cứ nói rõ ràng, cùng lắm thì tôi đi khỏi đây.
Lúc một người đang buồn bực thì ghét nhất có kẻ lớn tiếng với mình, bây giờ Trình Gia Hòa cũng có tâm tình như vậy. Hắn chợt ngẩng đầu dùng ánh mắt hung hăng nhìn người phụ nữ trước mặt, chuẩn bị phát tiết lên người đối phương. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô nàng, hắn chợt sinh ra một ý nghĩ. Tên chủ tịch kia còn rất trẻ, nếu như có thể đưa cô nàng này...
Trình Gia Hòa có một ý hay, hắn ôm lấy Tôn Thanh Thanh rồi nói:
- Bảo bối, anh nào thấy em phiền phức chứ? Chỉ là bây giờ anh có chút chuyện không thoải mái. Ha ha, em yên tâm, anh sẽ bảo chứng, sau này nhất định sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.
Tôn Thanh Thanh bị những lời nói của Trình Gia Hòa làm cho hồ đồ, vì trong ấn tượng của nàng Trình Gia Hòa căn bản không phải là người thích khuất phục.
Trình Gia Hòa nói vài lời ngon ngọt rồi đẩy Tôn Thanh Thanh đi vào phòng, hắn quay về phòng làm việc của mình, lấy sổ điện thoại ra tìm số của Vương Tử Quân. Hắn không dám gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, hắn sợ mình gọi đến không đạt được mục đích, hơn nữa còn tiến thêm một bước làm cho hai bên có quan hệ thêm gay gắt. Nếu thật sự là như vậy thì dù sau đó có tìm người điều tiết cũng căn bản càng thêm khó khăn. Chuyện xin lỗi thì nhất định phải làm, nhưng phải nói lời xin lỗi thế nào cho chủ tịch Vương tiếp nhận đây?
Trình Gia Hòa cảm thấy đó là vấn đề khó khăn của mình, hắn dù đã có quyết định nhưng dù thế nào cũng không dám cho ra hành vi không suy xét, không thể tìm mềm quấy lấy con đàn bà của mình đến dâng cho Vương Tử Quân.
Trình Gia Hòa trầm ngâm giây lát, sau đó hắn chợt nghĩ đến gương mặt với nụ cười như phật Di Lặc của thư ký trưởng Lưu.