Phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh lúc này giống như mở tiệc, bí thư Đổng đang ngồi sau bàn làm việc thật sự rất hăng hái. Hắn nhìn nhóm người trưởng phòng Tưởng Tuệ Minh và thư ký trưởng Đảng Hằng đang ngồi trên ghế sa lông, thế là không khỏi trầm giọng nói:
- Lần này bí thư Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ chúng ta nghiên cứu thị sát, là một lời khẳng định cho công tác của thành phố Đông Bộ, chúng ta cần phải biểu hiện tất cả lòng nhiệt tình, đề cao tinh thần, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo.
- Thư ký trưởng Đảng, sau hội nghị thì cậu dùng danh nghĩa văn phòng thị ủy thông báo cho tất cả các vị lãnh đạo ban ngành và đơn vị trong thành phố, để bọn họ đặt mình vào độ cao chính trị mới, nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra, đừng trách tôi gỡ mũ quan của người tương quan.
Đảng Hằng đồng ý một tiếng, bút trong tay nhanh chóng ghi chép vào sổ. Tưởng Tuệ Minh đưa mắt nhìn Đảng Hằng, sau đó cười nói:
- Bí thư Đổng, lần này bí thư Nhất Phong xuống nghiên cứu thị sát, tôi cảm thấy chúng ta nên cho ra chút đặc săc thì hay hơn.
- Trưởng phòng Tuệ Minh nói rất đúng, nếu như thành phố Đông Bộ chúng ta không khác gì các thành phố khác, như vậy sẽ không để lại ấn tượng khắc sâu cho bí thư Nhất Phong được. Nếu như vậy thì lực giúp đỡ của tỉnh đối với thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không thể nào được đẩy mạnh. Vì thế chúng ta cần phải phát huy ưu thế tự thân của thành phố Đông Bộ, biểu hiện tất cả các phương diện tốt nhất của chúng ta cho lãnh đạo nhìn thấy rõ ràng.
Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn Đảng Hằng, sau đó nói tiếp:
- Thư ký trưởng Đảng, anh tổ chức cho các đồng chí phòng nghiên cứu chính sách của thị ủy xem xét để phơi bày ưu thế của thành phố Đông Bộ chúng ta cho lãnh đạo.
Mọi người trao đổi hơn nửa giờ, sau đó nhóm người Đảng Hằng rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Khi Tưởng Tuệ Minh chuẩn bị bỏ đi, Đổng Quốc Khánh chợt khoát tay nói:
- Trưởng phòng Tuệ Minh, anh chờ chút, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.
Đợi đến khi mọi người rời khỏi phòng thì Đổng Quốc Khánh mới ngồi xuống nói với Tưởng Tuệ Minh:
- Trưởng phòng Tuệ Minh, phương án thay đổi cán bộ lãnh đạo các quận huyện đã xong chưa?
- Bí thư Đổng, đã có bản sơ thảo, còn phải chờ ngài vung tay xử lý mới được.
Tưởng Tuệ Minh nói rồi lấy từ trong cặp ra một bản thảo khẽ đưa đến trước mặt Đổng Quốc Khánh. Đổng Quốc Khánh nhìn những cái tên trên bản thảo, thế là hắn khẽ gõ ngón tay xuống bàn. Tưởng Tuệ Minh chỉ có thể lẳng lặng uống nước, chỉ sợ quấy nhiễu ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh:
- Phương án này của anh có phải là quá nhẹ tay rồi không?
Vài phút sau Đổng Quốc Khánh đặt bản thảo xuống bàn rồi khẽ hỏi. Cái gì là quá nhẹ tay? Tưởng Tuệ Minh nghe thấy Đổng Quốc Khánh nói như vậy mà thật sự muốn gầm lên một tiếng. Hắn là người thiết kế phương án này, hắn biết rõ phương án này rốt cuộc là gì. Nếu như điều chỉnh dựa theo phương án hắn đưa ra, chỉ sợ trong thành phố sẽ không còn quận huyện nào còn người thân cận với Vương Tử Quân, hầu như các chức danh bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện thân thiết với Vương Tử Quân đều bị quét sạch, như vậy mà quá nhẹ tay? Đây rõ ràng là một cơn động đất cực mạnh trong quan trường thành phố Đông Bộ rồi mới đúng.
- Bí thư Đổng, nếu không thì chúng tôi sẽ về châm chước lại, anh thấy thế nào?
Tưởng Tuệ Minh nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Đổng Quốc Khánh, hắn khẽ lên tiếng dò hỏi.
- Ừ, anh xem xét lại cũng tốt. Đúng rồi, sắp xếp với đồng chí Lý Cẩm Hồ như vậy là chưa được.
Đổng Quốc Khánh đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Sắp xếp như vậy với Lý Cẩm Hồ là không được sao? Vì phương diện sắp xếp cho Lý Cẩm Hồ mà Tưởng Tuệ Minh đã phải vắt óc suy nghĩ rất nhiều. Lý Cẩm Hồ là người Vương Tử Quân đưa đến thành phố Đông Bộ, bây giờ làm chủ tịch huyện chưa quá lâu, nếu như sắp xếp cho một chức vị không ra gì sẽ có nhiều lời ong tiếng ve. Vì căn cứ vào cảm xúc của người khác, Tưởng Tuệ Minh mới sắp xếp cho Lý Cẩm Hồ làm cục trưởng cục quy hoạch, nhìn qua thì có vẻ không tệ, thế nhưng căn bản chẳng có thực quyền gì cả. Không ngờ bí thư Đổng vừa xem qua đã trực tiếp bác bỏ, nếu bí thư đã không hài lòng thì bắt buộc phải sửa lại. Tưởng Tuệ Minh cảm thấy đưa người ta từ vị trí chủ tịch huyện đến chức cục trưởng đã là quá đáng rồi, nếu tiếp tục giảm cấp bậc thì thật sự khó thể nào chịu nổi.
Nhưng quan trường nào phải là nơi nói chuyện đạo lý? Cái gì gọi là đạo lý? Lãnh đạo mới chính là chân lý. Dù nghĩ thông suốt cũng phải chấp hành, không thông suốt cũng phải chấp hành, vì phục tùng lãnh đạo chính là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của mỗi cán bộ. Tưởng Tuệ Minh cảm thấy nếu như chính mình đã được cột chặt vào chiếc xe chiến đấu của Đổng Quốc Khánh, như vậy mình sẽ không nên chần chừ do dự, phải nhanh chóng chứng thực ý chỉ của bí thư Đổng.
- Bí thư Đổng, anh xem chức vụ chủ nhiệm phòng vệ sinh môi trường có được không?
Tưởng Tuệ Minh có chút do dự, cuối cùng cũng nói ra một vị trí cho Lý Cẩm Hồ. Chủ nhiệm phòng vệ sinh môi trường căn bản là một chức vụ không có quyền hạn gì, nếu như sau này Lý Cẩm Hồ ngồi trên vị trí như vậy, chỉ sợ công tác sẽ chỉ là kiểm tra vệ sinh trong thành phố mà thôi.
Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua Tưởng Tuệ Minh, hắn không nói gì thêm, chỉ khẽ cầm lấy thùng tưới nước cho chậu hoa trong phòng:
- Lý Cẩm Hồ mới hơn bốn mươi thôi có phải không?
"Mới hơn bốn mươi?"
Tưởng Tuệ Minh thật sự cảm thấy khó thể hiểu Đổng Quốc Khánh đang nghĩ những gì, vì vậy trả lời cực kỳ cẩn thận.
- Đối với một đồng chí trẻ tuổi như vậy, tôi sao có thể cho anh ấy đi quản lý công tác dành cho các đồng chí sắp về hưu cho được?
Đổng Quốc Khánh dùng giọng lạnh nhạt nói.
Chức vụ chủ nhiệm phòng vệ sinh môi trường không xong, như vậy còn chức vụ nào phù hợp nữa đây? Tưởng Tuệ Minh cố gắng suy xét, nhưng hắn căn bản cảm thấy không còn chức vụ nào kém hơn chủ nhiệm phòng vệ sinh môi trường nữa cả.
- Ngài thấy vị trí chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình thế nào?
Sau khi châm chước mãi, Tưởng Tuệ Minh cuối cùng cũng nói ra một ý kiến khác của mình. Hắn là trưởng phòng tổ chức thị ủy, có đôi khi suy đoán ý đồ của lãnh đạo rất dễ dàng, thế nhưng có những lúc lại cực kỳ đau đầu.
- Trưởng phòng Tuệ Minh, tư tưởng của anh thật sự có vấn đề, đối với đồng chí trẻ tuổi thì chúng ta nên ủy thác trách nhiệm, cần phải tăng cường trọng trách, những phương án che chở của anh sao có thể tạo ra cơ hội cho cán bộ trẻ tuổi được rèn luyện đây?
Đổng Quốc Khánh khoát tay chặn lời Tưởng Tuệ Minh, thật sự không thèm che giấu sự bất mãn của mình.
Tưởng Tuệ Minh thật sự cảm thấy muốn hôn mê, hắn thầm nghĩ, bí thư Đổng nói thì dễ dàng linh hoạt, thế nhưng người nào không biết anh đang lật bài tẩy với thế lực của chủ tịch Vương? Lý Cẩm Hồ là người thuộc dòng chính của Vương Tử Quân, sắp xếp người này thế nào? Tôi chẳng phải đang làm việc theo ý của anh sao? Anh không nói rõ ý nghĩ của mình, không phải cố ý ép tôi phải suy đoán sao?
- Tôi nghe nói Lý Cẩm Hồ này làm chủ tịch huyện cũng không tệ có phải không?
Đổng Quốc Khánh buông thùng nước xuống rồi cười ha hả hỏi.
Tưởng Tuệ Minh sao không hiểu ý của Đổng Quốc Khánh? Thế nhưng hắn lại có thói quen hùa theo ý của bí thư Đổng:
- Đúng vậy, nghe nói là thành tích rất tốt.
- Một cán bộ đầy hứa hẹn như vậy có thể cho lên vị trí bí thư huyện ủy được không?
Đổng Quốc Khánh xoa xoa tay rồi dùng giọng dứt khoát nói.
"Đề bạt Lý Cẩm Hồ, mình không nghe lầm đấy chứ?"
Tưởng Tuệ Minh chợt sững sờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó hắn chợt hiểu ra vấn đề. Bây giờ Đổng Quốc Khánh chủ yếu khai đao với đám người của Vương Tử Quân, nếu những người kia đều bị triệt hạ khỏi vị trí bí thư và chủ tịch huyện, chỉ có duy nhất Lý Cẩm Hồ được đề bạt, như vậy vấn đề bên trong là rất lớn. Thứ nhất là có thể dùng chiêu này để chặn họng người ta, nếu có người nói Đổng Quốc Khánh lợi dụng phương diện điều chỉnh nhân sự để đả kích người của Vương Tử Quân, như vậy Đổng Quốc Khánh hoàn toàn có thể dùng sự việc của Lý Cẩm Hồ để đánh ngược trở lại.
Lý Cẩm Hồ là người được Vương Tử Quân đưa đến thành phố Đông Bộ từ huyện Lô Bắc thành phố An Dịch, bây giờ Đổng Quốc Khánh đề bạt Lý Cẩm Hồ làm bí thư huyện ủy, như vậy sao anh lại nói tôi đả kích người của Vương Tử Quân?
Thứ hai là có thể châm ngòi mối bất hòa trong đám người có quan hệ tốt với Vương Tử Quân, bọn họ cũng là người đi theo Vương Tử Quân, bây giờ mình bị rời khỏi chức vụ, thế nhưng Lý Cẩm Hồ lại được đề bạt. Sự việc này bùng phát càng làm cho người ta nghĩ rằng mình bị chủ vứt bỏ, như vậy sẽ càng có nhiều thông tin không hay về Vương Tử Quân xuất hiện. Thứ ba chính là Vương Tử Quân không phải là tự mình ra tay, Lý Cẩm Hồ thăng quan, thế cho nên không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra ý nghĩ khác lạ.
- Bí thư Đổng, tôi hiểu rõ rồi, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo sắp xếp của ngài, sẽ đẩy đồng chí Lý Cẩm Hồ lên vị trí thích hợp, sẽ cho anh ấy đủ sân khấu để biểu hiện tài hoa.
Tưởng Tuệ Minh cảm khái kế sách một đá ném trúng ba chim của Đổng Quốc Khánh, thật sự phục sát đất với trò cao tay của lãnh đạo.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn không tiếp tục chủ đề này mà cười nói:
- Tối nay Tuệ Minh anh có bận rộn gì không? Nếu không thì đến dùng cơm với tôi.
Thật ra tối nay Tưởng Tuệ Minh cũng có sắp xếp của mình, thế nhưng hắn nghe lời kêu gọi của Đổng Quốc Khánh thì trực tiếp bỏ qua những sắp xếp trước đó. Dù sao thì quan hệ với bí thư Đổng mới chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn.
- Hôm nay giám đốc Triệu của tập đoàn Trấn Phi đến thành phố Đông Bộ, tôi tổ chức tiệc đón gió tẩy trần ở khách sạn Đông Bộ. Trưởng phòng Tuệ Minh, tôi nghe nói sức chiến đấu của anh rất mạnh, hôm nay cũng không thể để cho người ta coi thường được.
Đổng Quốc Khánh dùng giọng bình tĩnh nói, thế nhưng Tưởng Tuệ Minh nhìn vẻ mặt của Đổng Quốc Khánh lại sinh ra ý nghĩ kích động.
Vương Tử Quân mới đi một tháng thế nhưng công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ đã bị lãnh đạo tỉnh phê bình. Tuy Thạch Kiên Quân không chỉ mặt gọi tên thế nhưng ai cũng hiểu rõ ràng ý nghĩ của chủ tịch tỉnh. Đổng Quốc Khánh đối mặt với tình huống này và tỏ ra cực kỳ căm tức, thế nhưng hắn cũng không dám nói lời nào. Dù sao thì Thạch Kiên Quân cũng là chủ tịch tỉnh, hơn nữa Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ một tháng, thành tích kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ đã nhanh chóng từ vị trí vượt mặt thành phố Sơn Viên rơi xuống thứ sáu trong tỉnh Sơn Nam. Tuy Đổng Quốc Khánh không nói nhưng Tưởng Tuệ Minh vẫn biết rõ bí thư Đổng đang cảm thấy rất uất nghẹn. Đổng Quốc Khánh muốn tạo ra thành tích, muốn chứng minh cho đám lãnh đạo tỉnh ủy biết Đổng Quốc Khánh cũng là một người có năng lực trong công tác đẩy mạnh phát triển kinh tế.
Tưởng Tuệ Minh cũng nghe và hiểu được vài chuyện liên quan đến tập đoàn Trấn Phi, hắn biết lần này tập đoàn Trấn Phi đầu tư rất lớn. Nếu như có thể thu vào trong tay thì công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ trong năm nay sẽ dẫn đầu toàn tỉnh, tất cả những âm thanh nghi vấn với năng lực phát triển kinh tế của Đổng Quốc Khánh sẽ tan biến.
Nếu anh muốn trở thành tâm phúc của lãnh đạo, cũng không phải anh có bàn chân trơn trượt và miệng lưỡi tốt là được, ít nhất anh phải hầu hạ lãnh đạo còn hơn cả bố mình, phải làm cho lãnh đạo vui sướng mới được. Một tâm phúc thật sự phải nghĩ thay cho lãnh đạo, phải gấp cho lãnh đạo, phải giải nạn, dùng trăm phương ngàn kế để chứng thực ý chỉ của lãnh đạo. Tưởng Tuệ Minh hắn có dã tâm, hắn không phải chỉ nghĩ về vị trí của Chúc Vu Bình ngày một ngày hai, đáng lý ra vị tí đó phải thuộc về hắn mới đúng, thế nhưng Vương Tử Quân lại vung đao chặt đứt bàn tay của Tưởng Tuệ Minh, ném vị trí phó bí thư cho Chúc Vu Bình. Dù Tưởng Tuệ Minh thật sự rất căm ghét Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại như mặt trời giữa ban trưa, hắn không dám để lộ ý nghĩ căm hận của mình ra bên ngoài.
Lúc này Đổng Quốc Khánh được sự giúp đỡ của Hào Nhất Phong mà dần lấy lại đại cục ở thành phố Đông Bộ, việc cần làm của Tưởng Tuệ Minh vào lúc này chính là theo sát tiến độ của Đổng Quốc Khánh. Hắn tin chắc chính mình sẽ đạt được như ước nguyện, sẽ ngồi lên vị trí thứ ba trong thành phố Đông Bộ.
- Bí thư Đổng cứ yên tâm, lần này dù tôi có uống đến mức nằm sấp xuống cũng sẽ làm cho giám đốc Triệu được vui vẻ thoải mái nhất.
Tưởng Tuệ Minh nói làm cho Đổng Quốc Khánh cảm thấy rất vui vẻ, hắn lấy một gói thuốc rồi ném cho Tưởng Tuệ Minh một điếu, chính mình cũng đốt một điếu, ngay sau đó trong phòng đầy khói thuốc lá.
- Tuệ Minh, nghe nói con trai của chủ tịch Kinh có biểu hiện rất tốt trong phòng tổ chức thì phải.
Đổng Quốc Khánh giống như chợt nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn chợt lên tiếng.
Tưởng Tuệ Minh là người nghe nhạc biết lời, hắn dùng sức gật đầu nói:
- Con trai của chủ tịch Kinh là một nhân tài, vừa tốt nghiệp được ba năm đã tiến vào công tác rất nhanh. Người nà rất nhiệt tình, có ý nghĩ tốt, là một mầm mống phù hợp, tôi đang nghĩ giao trọng trách cho cậu ấy, để cậu ấy có thể học hỏi kinh nghiệm.
Đổng Quốc Khánh khẽ cười, hắn rất thỏa mãn với tình huống Tưởng Tuệ Minh nhanh chóng hiểu được tâm tư của mình như vậy, rõ ràng là năng lực lĩnh ngộ ý chỉ của lãnh đạo là rất cao. Anh nghĩ mà xem, có vị lãnh đạo nào muốn nói thẳng ý nghĩ của mình? Đổng Quốc Khánh cũng là như vậy, hắn hy vọng mình chỉ cần nói một câu có ý nghĩa ẩn giấu thì cấp dưới có thể ngầm hiểu ra vấn đề, sau đó thực hiện thật sự mỹ mãn
- Anh Kinh thật sự là rất tốt, tuy đã chuyển sang công tác ở hội đồng nhân dân thành phố, thế nhưng vẫn rất quan tâm đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh đang nói đến Kinh Ngũ Mẫn thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn nói một câu mời vào, đúng lúc thư ký đẩy cửa đi vào nói:
- Bí thư Đổng, chủ tịch Tôn đến.
- Mời chủ tịch Tôn vào.
Đổng Quốc Khánh đứng lên khỏi bàn làm việc, hắn trầm giọng nói với thư ký của mình. Tưởng Tuệ Minh nghe thấy Đổng Quốc Khánh muốn gặp Tôn Quốc Lĩnh, thế là hắn muốn cáo từ, đột nhiên Đổng Quốc Khánh vung tay cản lại:
- Trưởng phòng Tuệ Minh cũng không cần đi, tôi và chủ tịch Tôn nói về chuyện của tập đoàn Trấn Phi, anh cũng nên ở lại nghe một chút.
Khi hai người Đổng Quốc Khánh và Tưởng Tuệ Minh nói chuyện với nhau thì Tôn Quốc Lĩnh đi vào phòng. Tuy hắn cố gắng giữ vững tinh thần, thế nhưng trên mặt vẫn khó thể che giấu vẻ mệt mỏi.
- Chủ tịch Tôn đến rồi đấy à, mời anh ngồi.
Đổng Quốc Khánh lúc này cũng không còn ngồi trên ghế làm việc, hắn nhanh chóng đi ra ngồi trên ghế sa lông, bộ dạng cực kỳ bình dị gần gũi.
Tôn Quốc Lĩnh chợt cười nói với Đổng Quốc Khánh:
- Bí thư Đổng, ngài tìm tôi có việc gì sao?
- Thật sự có một việc.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo, hắn chờ Tôn Quốc Lĩnh ngồi xuống ghế rồi mới nói:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, vài ngày trước tỉnh Sơn Nam mở hội nghị kinh tế, thành phố Đông Bộ rơi vào thế bị động. Tuy chủ tịch Thạch không điểm danh phê bình thành phố chúng ta, thế nhưng địa vị của chúng ta trong suy nghĩ của lãnh đạo đang dần giảm xuống.
Tôn Quốc Lĩnh có thể nói gì được? Nếu như hắn là chủ tịch thành phố thì có thể mở miệng cãi cọ vài câu, thế nhưng hắn chỉ là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác khối chính quyền thành phố mà thôi, chỉ có thể cúi đầu trước mặt Đổng Quốc Khánh. Lúc này hắn thấy Đổng Quốc Khánh đẩy trách nhiệm về phát triển kinh tế lên đầu mình, thế là càng cảm thấy khó chịu.
- Bí thư Đổng, gần đây công tác kêu gọi đầu tư...
Tôn Quốc Lĩnh có chút trầm ngâm, hắn định mở miệng giải thích, thế nhưng lại bị Đổng Quốc Khánh vung tay cản lại. Đổng Quốc Khánh cười cười nói với Tôn Quốc Lĩnh:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, tôi biết rõ có nhiều nguyên nhân ở nhiều phương diện làm cho công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ chúng ta tụt dốc trong quý một, thế nhưng đứng trước mặt lãnh đạo nói đến nguyên nhân khách quan cũng phải nói đến nguyên nhân chủ quan.
- Tôi biết rõ anh cũng là người chịu uất ức, nhưng công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ rơi xuống vị trí thấp kém, đây là một sự thật không thể bào chữa. Lãnh đạo thượng cấp không phải không thấy rõ khó khăn của chúng ta, tếh nhưng có thành phố nào mà không có khó khăn? Vì vậy chúng ta bây giờ không nên có ý nghĩ dựa giẫm, không nói đến vấn đề điều kiện, chỉ phải cố gắng thúc đẩy công tác kêu gọi đầu tư mà thôi.
Đổng Quốc Khánh nói làm cho Tôn Quốc Lĩnh căn bản không biết nói gì hơn, hắn biết rõ lần này Đổng Quốc Khánh gọi mình đến tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản cho ra vài câu phê bình như vậy. Vì thế hắn có chút trầm ngâm rồi không nói gì thêm, chờ Đổng Quốc Khánh nói tiếp.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, trước nay ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta luôn đoàn kết và có lực chiến đấu mạnh mẽ, bây giờ chúng ta đối mặt với công tác kêu gọi đầu tư, càng phải vùng dậy phát triển vượt qua nghịch cảnh, như vậy mới xứng đáng với thành tích của thành phố Đông Bộ chúng ta được.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy Tôn Quốc Lĩnh cúi đầu không nói gì, thế là cũng không tiếp tục đi sâu vào phương diện phê bình mà nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói đến những công tác gần đây.
Tôn Quốc Lĩnh suy đoán về ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, trong miệng lại không phát ra lời nào. Hắn không chủ trì công tác thì không biết nhiều thứ, bây giờ Vương Tử Quân rời khỏi cương vị thì hắn mới biết khối chính quyền thành phố quanh quấn như thế nào, không dễ dàng đến mức nào. Trước kia Vương Tử Quân tọa trấn ở thành phố Đông Bộ thì hắn cảm thấy công tác của khối chính quyền cực kỳ thoải mái, bây giờ hắn ngồi trên vị trí chủ trì công tác mới hiểu được Vương Tử Quân cũng không dễ dàng gì. Lúc này hắn càng hoài niệm về Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ nếu có Vương Tử Quân ở đây che mưa che nắng, như vậy chính mình cũng không cần phải khổ cực như vậy.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, lát nữa anh thu thập một chút, cùng tôi đi đến khách sạn Đông Bộ tiếp đón giám đốc Triệu của tập đoàn Trấn Phi. Giám đốc Triệu muốn đầu tư một hạng mục trên chục tỷ ở tỉnh Sơn Nam chúng ta, lúc này nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là kéo hạng mục ở lại thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh phê bình một lúc, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Giám đốc Triệu của tập đoàn Trấn Phi? Đầu óc Tôn Quốc Lĩnh chợt nổ ầm một tiếng, hắn là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, hắn cũng không xa lạ gì tập đoàn Trấn Phi này. Hơn nữa lời nhắc của chủ tịch Vương Tử Quân trước khi rời khỏi thành phố Đông Bộ luôn nằm sâu trong lòng Tôn Quốc Lĩnh, hắn còn chú trọng vào công tác tìm hiểu hạng mục của tập đoàn này. Sau khi biết đây là một hạng mục nguy hại, hắn càng đặt lời nhắc nhở của Vương Tử Quân lên vị trí hạng nhất. Lúc này hắn nghe thấy Đổng Quốc Khánh đưa ra yêu cầu kéo hạng mục của tập đoàn Trấn Phi ở lại thành phố Đông Bộ, hắn trầm giọng hỏi:
- Bí thư Đổng, có phải tập đoàn Trấn Phi muốn đầu tư hạng mục xp với số tiền lên đến cả chục tỷ không?
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh chợt có chút chấn động, hắn lập tức trầm giọng nói:
- Đúng vậy, chính là hạng mục này, xem ra chủ tịch Tôn đã sớm có chuẩn bị, như vậy cũng tốt, đỡ mất công tôi phải chú tâm giải thích.
- Bí thư Đổng, hạng mục này có tính ô nhiễm rất lớn, nếu như cho vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy sẽ gây ra ảnh hượng cực kỳ lớn với thành phố Đông Bộ. Vì thế tôi đề nghị chúng ta không nên nắm bắt hạng mục này.
Tôn Quốc Lĩnh có chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra ý nghĩ của mình.
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh chợt trở nên rất nghiêm khắc, hắn không ngờ Tôn Quốc Lĩnh lại kiên quyết chối bỏ ý kiến của mình như vậy. Thế là hắn chợt mất vui, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tôn Quốc Lĩnh, anh không phải là người thường, anh nói chuyện phải có trách nhiệm. Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi có vấn đề hay không thì chúng ta không thể nói cho rõ được, phải chờ chuyên gia vào cuộc mới xong. Anh là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, anh không những phụ trách với chính mình, còn phải phụ trách về phương diện thúc đẩy phát triển kinh tế của cả thành phố. Hạng mục xp kia có lợi cho quá trình phát triển lâu dài của thành phố Đông Bộ chúng ta, sao anh lại có suy nghĩ bảo thủ như vậy được? Chân phải bước xa hơn, mắt phải nhìn xa hơn một chút.